"Giang, Hạ đâu? Ba mẹ về rồi này!"
Cô Hường vừa bước chân qua cửa đã tươi cười cất tiếng gọi. 10 giờ sáng, chắc lũ trẻ cũng thức dậy từ lâu rồi. Ngày hôm qua, dù cố tình tạo cơ hội để hai đứa có dịp làm lành với nhau, nhưng lòng cô vẫn ít nhiều lo lắng. Thằng nhóc thì cục cằn, con nhỏ thì bướng bỉnh, chỉ sợ người lớn như cô lại khéo quá hóa vụng. Dẫu sao thì bọn chúng cũng chỉ mới đang vị thành niên, về tình cảm, còn cần thêm nhiều thời gian nữa để vun đắp. Thực lòng cô không dám hy vọng gì quá nhiều, chỉ cần hai bạn này cứ hòa thuận, bình thường lớn lên bên nhau là được rồi...
Và thật không phụ tâm ý lao khổ của cô bấy lâu, lần đầu tiên trong suốt kỳ nghỉ dài, hai nhân vật chính kia cuối cùng cũng đã trở lại dưới một bầu trời hòa bình. Trong phòng bếp yên tĩnh, Trường Giang và An Hạ đang im lặng ngồi đối diện nhau, cùng cắm cúi xuống hai cái bát tô to đặt trước mắt. Nghe tiếng mẹ gọi, cả hai liền quay ra.
"Con chào mẹ! Con chào bố!"
"Con chào bố! Con chào mẹ!"
Rồi lại cúi đầu, giấu mặt vào trong bát, chăm chú ăn tiếp. Không một cái liếc mắt hay một lời nói dư thừa nào được cất lên.
Có thật là hòa bình không nhỉ?! Cô Hường ngây người ra nhìn cảnh tượng không ra thân thiết, cũng chẳng ra lạnh nhạt trước mắt. Thoạt trông, có vẻ như hai đứa đã làm hòa rồi. Nhưng... cái không khí này, lại có gì đó không giống như thường ngày lắm. Trong xa có gần, trong gần có xa, rất khó hiểu.
"Hôm qua ở nhà có chuyện gì sao?"
"Không ạ!"
"Chắc chắn là không ạ!"
Trường Giang và An Hạ tiếp tục không hẹn mà gặp, cùng lúc quay sang, nói át cả câu hỏi còn chưa thốt ra hết của cô Hường. Rồi như có tật giật mình, cả hai lại nhanh nhanh chóng chóng cúi gằm, ôm lấy cái bát.
"Mẹ nghĩ là hai đứa đã ăn xong từ cách đây cả tiếng đồng hồ rồi cơ!"
Cô Hường ngó xuống bàn ăn, không nhịn được bật cười thành tiếng. Quả thực, trong hai bát tô nọ đều trơn nhẵn, thậm chí đã kịp khô queo, đến dấu vết nhỏ nhất của đồ ăn sót lại cũng không còn.
Hai bạn trẻ vừa nghe xong lời nói có chút chê cười của mẹ, một lần nữa đồng thời giật mình, rồi lại cùng lúc đứng phắt lên.
"Con phải lên nhà đây!"
"Con phải về nhà đây!"
An Hạ chẳng còn tâm trí đâu để so đo về cái sự "tâm đầu ý hợp" đáng xấu hổ với anh chàng trước mặt mình nữa. Bốn mắt vừa chạm nhau, đôi tai tròn trịa của cô đã lại ửng đỏ. Từng chuyện, rồi lại từng chuyện tối qua cùng lúc ùa về, khiến cô chỉ có nước cắm đầu chạy trốn cho đỡ thẹn. Nhưng còn chưa ra tới cửa, những tiếng "tinh tang" trong trẻo bên dưới chân cô đã liên tiếp kêu lên theo nhịp bước. Trong không gian yên ắng, tiếng vang kim loại càng trở nên thanh thúy hơn.
"Ồ! Nhóc Hạ mới có cái lắc chân đẹp ghê nha!"
Chú Thành cất xe xong, vừa đi vào đã nhìn thấy ngay món đồ quý trên chân cô gái nhỏ.
BẠN ĐANG ĐỌC
THANH MAI PHẢI CHỜ TRÚC MÃ [REUP]- [HOÀN]
Teen FictionTác giả: Huyền Nhâm Thể loại: Truyện teen Mình cảm thấy truyện khá vui, nên reup lại «OAO» Trái Đào 🍑 Đà Lạt 17:00 Tóm: Trong một lần tham gia trắc nghiệm tập thể, người quản trò đã hướng đến Phạm Đăng Trường Giang mà rằng: "Xin hỏi, vật tùy thân c...