Đêm nay, Kim Thái Hanh chủ động hẹn người anh em tốt là Mẫn Doãn Kỳ đi uống rượu. Hai người đàn ông gặp mặt nhau trong quán bar đêm.
Mẫn Doãn Kỳ vừa mới rời khỏi công ty, mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế sofa trống bên cạnh Kim Thái Hanh, kéo kéo cà vạt, miễn cưỡng hỏi: "Sao lại tìm tôi uống rượu?"
Mẫn Doãn Kỳ và Kim Thái Hanh là bạn thân từ hồi học trung học, ít nhất cũng có hơn mười năm tình nghĩa, bình thường nếu không có công việc sẽ hẹn nhau đi uống rượu. Vốn là những người hoạt động trong giới kinh doanh, họ không có thời gian tìm hoan mua vui giống như những người đến đây, chủ yếu là bàn về công việc sau này. Cho nên, có thể nói họ khác so với những thiếu gia nhà giàu khác. Trên người Kim Thái Hanh cùng Mẫn Doãn Kỳ, cư nhiên cũng mang nhiều trách nhiệm hơn. Bọn họ có không ít điểm giống nhau, mà điều làm mọi người không khỏi hứng thú chính là, tuy nữ nhân hay nam nhân đến với họ không ít, nhưng lại không bị gièm pha. Họ chưa từng làm việc gì mà không được như ý, không kể đến là hoàn mỹ, khiến nó trở nên có chút nhàm chán, cũng có chút đơn điệu.
"Muốn uống gì tự mình rót."
Trên bàn bày mấy chai rượu tây cao cấp, Kim Thái Hanh tiện tay bỏ một cục đá vào ly Kentuckey Whisky, đồng thời cầm lấy điếu thuốc, hít một hơi nặng nề.
"Nói trước, ngày mai tôi phải bay sang Hồng Kông, không thể uống quá nhiều." Mẫn Doãn Kỳ rót cho mình một ly Royal Dragon Vodka, bỏ thêm mấy cục đá, tùy ý uống vài ngụm.
"Tôi còn tưởng Doãn Thần sẽ không để cậu đến gặp tôi. Mới vừa rồi em ấy ở đầu dây bên kia còn la hét đòi tính sổ với tôi cơ đấy."
Tài chính nhà họ Mẫn vừa xảy ra chút vấn đề, Kim Thái Hanh vì giúp Dương Trạch đạt được mục đích, không chịu giúp Mẫn Doãn Thần. Chuyện này làm Mẫn Doãn Thần ghi hận đến bây giờ, còn động một chút là giựt dây bảo Mẫn Doãn Kỳ tuyệt giao với anh, thậm chí còn gọi anh là "bạn nhậu của Doãn Kỳ".
"Khó có được ngày cậu tới tìm, sao tôi có thể lỡ hẹn?"
"Doãn Thần cùng Dương Trạch sẽ không tính ly hôn thật chứ?"
Hai người này từ nhỏ luôn cãi nhau, một đường thật vất vả mới kết hôn tới bây giờ, cuối cùng lại nháo nhào đòi ở riêng.
"Tên tiểu tử Dương Trạch kia sẽ không ly hôn đơn giản như vậy."
"Nhìn ra được, từ nhỏ Doãn Thần nhà cậu đã là vật sở hữu của Dương Trạch, làm sao cậu ta cam lòng buông tay?" Kim Thái Hanh cười nhạo nói, trong tay vân vê điếu thuốc, nhướng mày hỏi tiếp: "Cái cậu trợ lý kia đâu, sao không thấy?"
Vị trợ lý kia cho là anh và Mẫn Doãn Kỳ là loại tình nhân với nhau. Mỗi lần anh hẹn Mẫn Doãn Kỳ ra ngoài sẽ thấy cậu ấy mất hứng ngồi ở giữa hai người họ, ý tứ rất rõ, muốn ngăn cản động cơ không thuần khiết của họ.
Bị hiểu lầm, Kim Thái Hanh cũng lười giải thích, nhưng Mẫn Doãn Kỳ lại bị chọc tức, lúc nào cũng bị vị trợ lý này dính vào. Thời gian này, chỉ cần nơi nào có Mẫn Doãn Kỳ, nhất định sẽ nhìn thấy cậu con trai vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ kia, ngày ngày đi phía sau anh. Người sáng suốt ai mà không nhìn ra, Mẫn Doãn Kỳ lấy việc công làm việc tư, tính độc chiếm cậu trai kia. Nhưng dù sao cũng là bạn bè lâu ngày, tất cả mọi người đều ăn ý không nói ra, chẳng qua chỉ cảm thấy cậu con trai kia thật đáng thương, bị lão hồ ly Mẫn Doãn Kỳ này coi trọng.
![](https://img.wattpad.com/cover/177832459-288-k866790.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
VMin | Mua em một trăm đêm.
RomanceĐêm nay, một đêm mùa đông tràn ngập không khí lạnh. Ngồi phía sau xe nhìn cảnh vật trên đường, Kim Thái Hanh mệt mỏi ấn ấn thái dương. Trong lòng suy nghĩ, anh không quan tâm Phác Trí Mân có biết chuyện này hay không. Anh chỉ để ý, Phác Trí Mân có h...