"Kim tổng phu nhân, sao cậu lại tới đây?" Thấy Phác Trí Mân cầm hành lý xuất hiện trước cửa thang máy, thư ký đang bề bộn sửa sang lại tài liệu cho cuộc họp liền bị dọa sợ.
"Tôi mang đồ tới." Phác Trí Mân cười có chút miễn cưỡng, "Đồ để chỗ này, tôi đi về trước."
Mới vừa rồi ở trong xe, Phác Trí Mân suy nghĩ lại, quyết định trước không nên nói chuyện ly hôn. Cậu không muốn Kim Thái Hanh cho rằng cậu là người vừa có mục đích vừa có tâm cơ. Cậu chỉ đơn thuần muốn mang đứa nhỏ rời đi.
Đem hành lý đặt trên bàn thư ký, Phác Trí Mân lui về sau một bước, xoay người muốn rời khỏi.
Thư ký thấy cậu muốn đi, vội vàng lên tiếng: "Kim tổng phu nhân, cậu có muốn vào trong đợi Kim tổng hay không? Anh ấy đang họp."
Kì thực thư ký cũng phát hiện, Kim Thái Hanh và Phác Trí Mân dường như có chút cãi vã nhỏ. Nếu không Kim Thái Hanh sẽ không đột nhiên ở lại phòng nghỉ của công ty, cả ngày cũng không trở về.
Trước kia Kim Thái Hanh mỗi ngày đều nhiều lần gọi điện thoại cho Phác Trí Mân. Hiện tại mấy ngày nay cũng không thấy anh gọi điện thoại về nhà, đây không phải là cãi nhau thì là gì?
Nghĩ tới Kim tổng mấy ngày nay đều yêu cầu các trưởng phòng làm thêm giờ, động một chút là họp, cô thân là thư ký, cũng sắp không chống đỡ nổi, một lòng hy vọng cuộc sống địa ngục đáng sợ này mau qua nhanh. Vừa lúc, Kim tổng phu nhân tốt bụng đem quần áo tới cho Kim tổng. Nếu như hai người làm lành, vậy không phải sẽ giải cứu công ty sao? Lúc đó, không chỉ có thư ký mà tất cả công nhân viên ở đây đều sẽ cảm thấy vui mừng.
Vốn sau khi kết hôn, tâm tình Kim Thái Hanh liền trở nên thân thiện chút ít, công nhân viên ở đây cũng giảm đi ít nhiều căng thẳng. Nào ngờ mới hơn nửa năm đã lập tức thay đổi sắc mặt. Không chỉ khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng ban đầu, không thích cười nói trước mặt người khác, ngược lại còn hơn chứ không có kém, khiến tất cả công nhân viên trong công ty bị dọa khiếp đảm một phen. Mỗi ngày đi làm đều trong trạng thái bất ổn cùng lo lắng. Cứ nhìn thấy Kim Thái Hanh là y như rằng tất cả đều co rúm người, mồ hôi chảy ròng, sợ không cẩn thận lại chọc giận anh.
Thấy thư ký nhiệt tình chào hỏi, Phác Trí Mân đành ở lại. Cậu vốn nghĩ chờ một lát, đợi thư ký không có ở đây, cậu có thể thuận tiện rời đi.
Đợi hơn nửa giờ, không những hội nghị của Kim Thái Hanh còn chưa kết thúc, mà ngoài cửa thư ký vẫn ngồi trên ghế như cũ. Phác Trí Mân nhàm chán nhìn túi hành lý, cuối cùng cầm lấy nó đi vào phòng nghỉ. Nếu đã tới, chi bằng giúp anh cất quần áo đi.
"Tôi nghe nói hơn một tháng nay cậu bỏ bê vợ ở nhà, một mình trốn ở công ty, có thật như vậy hay không?"
Sau khi Phác Trí Mân cầm túi hành lý vào phòng nghỉ, Kim Thái Hanh cũng vừa kết thúc cuộc họp và trở về phòng làm việc. Anh đang muốn vào phòng nghỉ ngơi một chút. Còn chưa kịp thở, Ngô Sa Hạ - vị khách không mời mà tới lại đột nhiên xuất hiện. Chỉ thấy cô nàng kiêu ngạo ngồi trên sofa trong phòng làm việc, bày ra tư thế hỏi tội.
"Ngô Sa Hạ, cậu hẳn là quá rảnh rỗi đi. Bất kể là chuyện gì, quản đến cả nơi này của tôi?" Tức giận thở ra một hơi, Kim Thái Hanh cởi áo khoác tây trang xuống, nới lỏng cà vạt, ngồi xuống ghế làm việc.
BẠN ĐANG ĐỌC
VMin | Mua em một trăm đêm.
Lãng mạnĐêm nay, một đêm mùa đông tràn ngập không khí lạnh. Ngồi phía sau xe nhìn cảnh vật trên đường, Kim Thái Hanh mệt mỏi ấn ấn thái dương. Trong lòng suy nghĩ, anh không quan tâm Phác Trí Mân có biết chuyện này hay không. Anh chỉ để ý, Phác Trí Mân có h...