Ngoại truyện 3

1K 27 0
                                    

NT siêu đáng yêu của baby nhà Kiền-Kiều

***

[Một] Dương Mị Mị

Thẩm Du xoải bước đi trong hành lang đến phòng cấp cứu, trong ngực ôm một cô bé mềm mại như hoa như ngọc, khoảng chừng ba bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên đó còn có vệt nước mắt chưa khô. Hai tròng mắt đen bóng như trái nho vụt sáng , hàng lông mi bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, có mấy sợi dính vào nhau, mắt cũng hồng hồng. Lúc này, cô bé ngoan ngoãn nằm trên đầu vai của Thẩm Du, cái miệng nhỏ nhắn tủi thân chu chu.

Thẩm Du ôm cô bé, đơn giản miêu tả triệu chứng bệnh cho bác sĩ, phát sốt, nôn mửa, tiêu chảy.

Người khám bệnh là một nữ bác sĩ tầm ba mươi tuổi, mỗi ngày cô phải kiểm tra hơn một trăm đứa bé bị ốm như thế này, gần đây bệnh này phần lớn là do vi khuẩn, "Đầu tiên đưa bé đi rút máu để xét nghiệm đã, họ tên?"

Thẩm Du liếc mắt nhìn người bạn nhỏ trong ngực, "Dương Mị Mị."

Bác sĩ dừng bút lại, thoáng ngước mắt nhìn Thẩm Du, anh đang dùng vẻ mặt thành thật nhìn mình. Cô đã từng gặp rất nhiều phụ huynh của các bạn nhỏ, nhưng chắc chắn vị này chính là người cực phẩm nhất, ôn nhuận như ngọc, tuấn dật bất phàm. Giọng nói cũng đặc biệt có từ tính, giống như một làn gió mát lướt qua trái tim. Khuôn mặt nữ bác sĩ ửng đỏ, cúi đầu khẽ nói: "Tiên sinh, tôi muốn hỏi..."

"Tên của đứa bé là Dương Mị Mị." Thẩm Du không biến sắc, chậm rãi lặp lại từng chữ.

Thầy thuốc: "..."

(Mị Mị có nghĩa là be be (tiếng dê kêu) =)))))

[Hai] Mị Mị sợ đau

Thẩm Du ôm Dương Mị Mị đến ngồi ở ghế chờ trước phòng xét nghiệm máu, tay của anh thỉnh thoảng lại nhè nhẹ vỗ về sau lưng của Mị Mị, "Mị Mị, tên của con là ai đặt vậy?"

Mị Mị không nói lời nào, nhưng cái miệng đang chu lên lại càng nghiêm trọng hơn, muốn òa khóc ngay lập tức. Thẩm Du vội vàng ôm chặt cô bé, cẩn thận dụ dỗ. Là anh không tốt, không nên hỏi như thế. Khi trẻ con bị ốm thì cần cha mẹ nhất, mà ba mẹ của cô bé đang bận rộn công tác, cho nên nhắc tới ọ, Mị Mị sẽ khóc.

Mị Mị ôm cổ của Thẩm Du, đôi mắt to trung tràn ngập sương mù, thanh âm mềm nhũn, khẽ hỏi: "Cậu nhỏ, có phải cậu không thích tên của cháu không?"

Thẩm Du nhéo cái mũi nhỏ của cô bé, không hề giấu diếm mà cười lớn: "Tên con dễ nghe như vậy, sao cậu nhỏ lại không thích chứ? Cậu nhỏ rất thích, cũng rất yêu con."

Mị Mị nằm trong ngực Thẩm Du, yếu ớt cuộn tròn người lại, "Con cũng yêu cậu nhỏ, không yêu ba ba và ma ma."

Thẩm Du hôn một cái lên cái trán nho nhỏ của cô bé, trái tim mềm mại như một hồ nước.

Đến phiên Mị Mị rút máu, Thẩm Du kéo tay áo của cô bé lên, đặt cánh tay nhỏ bé trắng noãn ở trên nệm rút máu. Giống như biết có chuyện không tốt xảy ra, trong mắt Mị Mị đầy tràn hơi nước, chỉ cần khẽ chớp một cái sẽ rớt xuống trong nháy mắt. Thẩm Du vỗ về đầu của cô bé rồi kéo vào trong ngực mình, cản trở tầm mắt của cô bé, không để bé nhìn thấy kim.

Quên Phải Yêu Anh - Chiết Chỉ Mã NghịNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ