Chương 10

33 0 0
                                    

Nhà hàng A Phi đặt cách đây hơn 5 km, cậu vừa lái xe vừa tích cực giới thiệu: " Nhà hàng nay làm vừa ngon vừa sạch sẽ anh ạ, giá cả phải chăng lắm luôn. Tí anh đến phải gọi ăn thử món lẩu bê ở đấy nhé, ngon tuyệt vời luôn. Từ ngày ông chủ cho em về quê coi kho, em hay đến đấy ăn lắm."

Không thấy Lục Thành đáp lại nhưng cậu biết anh vẫn đang nghe nên tiếp tục nói: "À anh biết bà chủ mà trẻ trẻ ở khách sạn anh ở không, người hôm qua đi cùng thang máy với mình ý. Cô ấy là cháu của bà chủ nhà hàng này đấy. Sáng nay nghe mẹ em nói thế. Ngày xưa cô ấy lớn hơn em nhưng người bé bé con con. Chục năm không nhìn cái khác hẳn."

A Phi năm nay mới chỉ tầm 24 tuổi thoạt nhìn qua vẫn khá là trẻ con. Nghe cậu thao thao bất tuyệt Lục Thành cũng chỉ cười và hỏi vài câu ngắn ngủn coi như có trả lời.

Vừa đến nơi thì mấy chiếc xe máy của người làm bên kho cùng xe Ford bán vận tải của lão Phú đỗ bên cạnh chiếc xe việt dã của A Phi.

Một đoàn gần 20 người tiến vào nhà hàng, tiếng bước chân, nói cười khiến nhà hàng càng thêm ồn ào. Quá quen thuộc với chỗ này, A Phi dẫn tất cả mọi người đi thẳng lên phòng trên tầng 2.

Khi đi qua phòng đầu tiên của tầng 2 lướt qua thấy hai bóng dáng quen thuộc một đỏ một hồng nhạt, Lục Thành nhìn qua rồi đi thẳng sang phòng bên cạnh.

Tất cả khi ổn định chỗ ngồi thì nhân viên mang menu lên để mời gọi đồ. A Phi đầy menu đến phía Lục Thành bảo anh chọn món nhưng anh lại phất tay:

"Mọi người vất vả rồi, hôm nay tôi mời nên tuỳ ý chọn đồ thoả mái, cảm ơn đã nể mặt." Vài lời cảm ơn lịch sự của Lục Thành khiến bầu không khí trong phòng thoả mái hẳn lên.

Menu đến tay lão Phú ông cũng chỉ cười vui vẻ: "Tuỳ anh em, tôi dễ tính lắm, được ngồi cùng mọi người đặc biệt là cậu Lục đây là vui rồi." Sau đó để cho mọi người xem menu. Vì toàn người lao động chân tay, chủ yếu là ăn cơm nhà ít ăn ngoài nên mọi người đẩy đưa nhau.

Thấy thế A Phi vẫn là người nhanh nhảu nhất xung phong gọi món. Còn nói thêm: "Hôm nay em sẽ gọi đặc sản ngon nhất vùng để các anh thưởng thức.

Cậu bắt đầu bộc lộ tài năng ăn uống chọn một loạt đặc sản nơi đây: "Lẩu bê, bê chao, cá suối nướng, gỏi cá hồi, ốc đá Suối Bàng om, cải mèo sào, rau tầm bóp,nộm da châu, gà đồi nướng. Mỗi món 3 suất. Làm nhanh cho tôi nha mọi người đang đói."

Gọi xong rồi quay sang hỏi mọi người là: "À em quên mất các anh có uống rượu không."

Lão Phú nghe vậy đáp: "Phải uống chứ, mời anh Lục đây đặc sản rượu quê ta xem liệu có ngon bằng rượu tây thường uống không?"

Lão Phú người quê gốc ở Mộc Châu nhưng từ nhỏ ra Hà Nội sinh sống cùng gia đình, bây giờ cũng hơn 40 rồi nên về quê hương sinh sống. Tính tình lắm lúc hơi cao ngạo nhưng bản chất là con người rất hào sảng, vui tính.

Nói xong liền quay ra nhìn Lục Thành, nghe anh bảo "Theo mọi người" thì A Phi lại là người nhiệt tình nhất gọi phục vụ lại gọi 5 bình rượu mận loại 1 lít.

Đối ngược với phòng bên cạnh ồn ào thì bên này, chỉ có hai cô gái vừa ăn vừa nói chuyện. Dung kể lại cho Hân nghe chuyện tình cờ va vào người đàn ông lạ rồi anh ta đưa chai nước cho cô, bây giờ lại ở chung một cách sạn. Hân lại bắt đầu:
" Mình nói rồi, anh ta cái gì cũng được, trừ ban nãy hơi nặng lời thôi, kiểu người này ngoài lạnh trong nóng rồi, mà hai người cũng có duyên đấy."
Dung chen vào: "Thôi đừng nói đến người lạ nữa."

Bởi Vì Có Em Where stories live. Discover now