Kim Taehyung và Jeon JungKook vào nhà, đã lâu không quay lại nơi này khiến cậu có chút tò mò anh sẽ sống một mình ra sao trong thời gian bận ơi là bận đó, thế là đi xung quanh nhà ngó nhìn xem thử. Kết quả là dưới phòng khách và nhà bếp không có cái gì lạ cả.
"Nhỏ, em tìm gì đó?" Thấy biểu hiện kì lạ của JungKook anh liền lên tiếng hỏi
"Có gì đâu anh." Cậu nở nụ cười nhẹ giúp Taehyung soạn đồ ăn mới mua ra chuẩn bị nguyên liệu để nấu
"Đang kiểm tra xem anh ở có bừa bộn không ấy hả? Trước giờ dù có nhiều việc cỡ nào đi chăng nữa anh đều dọn dẹp nhà rất sạch sẽ nha." Anh đi tới xoa xoa đầu cậu
"Vậy tốt!"
"Sau này lấy anh cũng sẽ tốt."
"Ai thèm!" Nói rồi hốt nguyên liệu đi sơ chế
Kim Taehyung đứng sau chỉ biết cười trừ đã nghiện rồi ngại, để xem JungKook còn không chịu thừa nhận sự thật đó trong bao lâu. Anh cũng đi vào định bụng giúp cậu làm việc bếp núc và quyết định đó thật sự vô cùng là đúng đắn.
"Em đang làm gì vậy?" Taehyung nhìn đống thịt JungKook rửa và hiện tại chuẩn bị nêm nếm vào, nhìn cái vá cho nước mắm của cậu mà anh hoảng
"Em cho nhiêu đó mặn lắm!" Taehyung nhanh chóng cứu vãn tình hình anh tiến tới giúp cậu bớt liều lượng lại
Và, kể từ giây phút đó JungKook đã bị tước mất quyền vào bếp nhìn tấm lưng rộng của anh đang loay hoay cùng đôi bàn tay khéo léo thái đồ ăn thâm tâm cậu đột nhiên dấy lên một cảm giác ấm áp dữ dội, rồi cũng không thèm báo trước liền tiến tới vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh.
Taehyung có hơi giật mình sau đó cũng không có ý định cự tuyệt vòng ôm của JungKook, việc di chuyển có hơi khó khăn tuy nhiên họ không có ý định dừng tư thế này lại. Anh cười cười:
"Ôm chặt như vậy không phải là bị sao rồi chứ?"
"Bị sao? Em nhìn lưng anh mà muốn ôm thôi." JungKook dụi dụi mặt nhỏ vào tấm lưng phong lưu đó vòng tay cũng thêm lực siết chặt hơn
"Mà anh, em không biết nấu cơm." JungKook nhỏ giọng thì thầm
Taehyung đột nhiên nhớ lại món cháo mà cậu đã nấu cho mình lúc bản thân bị sốt không báo trước đột nhiên một trận rùng mình nổi lên, cái mùi vị đó...
"Anh nấu!" Anh dứt khoác đáp lời, bận việc cỡ nào Taehyung cũng sẽ sẵn sàng nấu đủ ba bữa cho cậu
"Em không có giỏi dọn nhà."
"Anh dọn."
"Em không biết làm cái gì hết!"
"Anh nuôi em." Tắt bếp Taehyung xoay người lại xoa đầu cậu: "Anh nuôi, vì thế em không cần phải làm gì hết."
"Đây là lời nói dối của đàn ông!" JungKook cười tinh nghịch
"Với em thì nói thật, ăn cơm tối thôi."
Khi đã yên vị trên bàn ăn cùng với những món thơm nghi ngút hương ngào ngạt bay lên, tâm tình của JungKook khỏi phải nói là như lên mây. Ánh mắt sáng rực rỡ nhìn những thành phẩm của anh mà lòng cũng rạo rực.
![](https://img.wattpad.com/cover/183687524-288-k405069.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[VKOOK] VÌ ĐÓ LÀ EM
Fanfiction✏The story was written by Nguyễn Vân Ly! ❌KHÔNG CHUYỂN VER/EDIT!