Ác mộng , một khi bắt đầu , hoặc là lập tức dừng lại , hoặc là liên tục tiếp diễn .
"Hình như em rất thân với bác sĩ kia ?" Hoàng Vũ nhìn dòng xe cộ bên ngoài tấm kính , khuôn mặt bình thản giống như chỉ thuận miệng hỏi thăm thời tiết , "Trước khi trở thành bác sĩ phụ trách của em , An Huy cũng là một thành phần phản nghịch có tiếng , cũng coi như là đồng chí hướng gặp nhau , nghịch phá một hồi lại quen được anh ấy" Mẫn Di cười nhẹ "Lần trước anh ấy uống say vào nhầm phòng , ngủ trên giường của em , em cũng chỉ có thể ngủ tạm ở phòng anh ấy" . "Ra là vậy" tảng đá trong lòng anh thả xuống , nhìn đồng hồ trên tay , có chút lưu luyến dừng xe lại "Em đi cẩn thận một chút , nếu có chuyện gì lập tức gọi cho tôi , biết chưa ?" , "Em biết rồi" cô gái tháo dây an toàn , thong thả bước xuống . Nhìn chiếc xe biến mất ở khúc cua tiếp theo , cô lập tức vẫy một chiếc taxi , chạy theo hướng ngược lại .
"Hà Mẫn Di , việc thôi miên này ảnh hưởng trực tiếp tới sức khỏe và tính mạng của cô , nếu cô vẫn kiên quyết muốn thực hiện thì phải kí vào giấy cam kết chịu hoàn toàn trách nhiệm , mong cô suy nghĩ lại !" người phụ nữ trung niên nhìn cô gái ngồi trên ghế dài , biểu tình nghiêm túc cảnh cáo nhưng không nghĩ tới , cô gái ấy mắt cũng không chớp kí vào tờ giấy mỏng manh để trên bàn , đóng nắp bút liền nằm xuống , chuẩn bị hết thảy sẵn sàng , nhắm mắt chờ đợi . "Thả lỏng cơ thể , Mẫn Di , năm nay em mười hai tuổi , em vừa nghe cuộc gọi của Nhóc con , em đang trên đường tới thư viện gặp cậu ấy , tôi đếm đến ba , em hãy tiếp tục bước đi , nếu khó chịu , lập tức tỉnh dậy . Một ... hai ... ba" .
Cô gái nhỏ giật mình mở mắt , chiếc ô màu đen như dung hòa với màn đêm dày đặc , những giọt mưa tí tách rơi trên nền đất lạnh , đèn xanh bật sáng , những chiếc xe vội vã lao qua như muốn nhanh chóng trở về nhà , bỗng dưng có một chiếc ô tô màu đen dừng lại , cửa xe bật mở , người đàn ông bước xuống . Đèn đỏ , dòng người dừng lại trước vạch sơn trắng xóa trên đường , chẳng ai chú ý tới chiếc ô rơi trên vỉa hè , bóng hình nhỏ bé không thấy tung tích .
Nhắm mắt , mở mắt , tiếng rên rỉ thống khổ , tiếng cầu xin tha thứ , tiếng thét chói tai của cả đàn ông và phụ nữ không ngừng vang lên khiến màng nhĩ người nghe đau nhức . Mẫn Di choàng tỉnh , trong gian phòng nhỏ , hơn mười đứa trẻ dựa vào nhau , khuôn mặt tái nhợt che hai tai , sự sợ hãi lan tràn trong đáy mắt . "Các tiểu bảo bối , đến giờ học bài rồi !" giọng nói ấm áp lưu chuyển trong không khí , cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đeo chiếc kính gọng bạc , quần âu sơmi trắng chỉnh tề , cả người toát ra khí thế ngọc thụ lâm phong nhưng đặt trong hoàn cảnh này , lại khiến người ta cảm thấy vài phần quỷ dị . "Cô bé , em mới đến sao ?" người đàn ông quỳ một chân xuống , nâng cằm cô lên , nụ cười nhàn nhạt , ánh mắt nghiên cứu khiến thần kinh cô bỗng chốc căng thẳng , hắn ôm cô ra khỏi phòng , không ai biết thời khắc cánh cửa đó mở ra cũng là lúc cuộc đời của cô rẽ sang một hướng khác .
Trong căn phòng sạch sẽ , một người đàn ông trung niên bị khóa chặt trên bàn giải phẫu , mắt trừng lớn , biểu cảm sợ hãi tột độ nhìn chàng trai trẻ ôm một đứa bé bước vào . "Chào buổi sáng , cha nuôi !" hắn ngồi xuống ghế , ôm Mẫn Di , thong thả chải lại mái tóc dài không chỉnh tề của cô , đầu hơi cúi xuống như hoài niệm , giọng điệu hờ hững kể một câu chuyện xưa "Thẩm Đào , ông còn nhớ ngày này hai mươi năm trước không ? Hôm đó ông tới cô nhi viện , đến trước mặt tôi nói muốn nhận nuôi tôi , sau này tôi sẽ là con trai ông , ông tuyệt đối sẽ không để tôi phải chịu khổ nữa . Ông có biết lời nói của ông lúc đó đối với một đứa trẻ cha không thương mẹ không yêu có bao nhiêu trọng lượng không ? Ông có biết lúc đó tôi vui vẻ thế nào không ? Tôi nghĩ rằng tôi sẽ có một mái nhà , sẽ được đi học , mỗi khi ốm sẽ có người chăm sóc , mỗi buổi tối sẽ có người gọi về ăn cơm . Nhưng không ngờ rằng bắt đầu từ lúc đó , tôi đã bước qua cánh cửa địa ngục rồi , ông đem tôi về , không cho tôi đi học , mỗi lần tức giận đều bỏ đói tôi . Tôi không hiểu một đứa trẻ bảy tuổi nhỏ bé đã làm gì sai mà ngày ngày phải nhận những trận đòn roi bạo lực , những lời nhục mạ chửi mắng . Đêm đông lạnh giá ông ném tôi ra ngoài , lúc ấy trên người tôi chỉ mặc một chiếc áo mỏng , tôi không biết cầu cứu ai , tôi chỉ có thể không ngừng nói với bản thân rằng , mày phải cố gắng sống sót , mày tuyệt đối không được ngủ , nếu mày nhắm mắt có thể sẽ mãi mãi không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai . Sau này ông cho tôi đến trường , tôi nỗ lực học tập chỉ vì muốn rời khỏi căn nhà đó , rời khỏi ông , nhưng ông đã cho tôi kinh hỉ gì , ông đánh bạc thua hết tiền , đem tôi đi gán nợ , ngày ngày ngoài làm việc tôi còn bị đánh đập khổ sở , cơm không đủ ăn , áo không đủ mặc . Lúc ấy tôi thà trở về cô nhi viện , tuy điều kiện không đầy đủ , tương lai không sáng lạn nhưng ít nhất tôi cũng sẽ không phải chịu cuộc sống không phải của con người này . Mười năm dài đằng đẵng , tôi trốn thoát , thay tên đổi họ , bắt đầu một cuộc sống mới . Tôi vừa học vừa làm , thi vào Đại học , sáu năm sau tôi trở thành một bác sĩ Pháp y nổi tiếng , vừa ra trường đã có thể bước một bước lên trời , người người săn đón . Tôi gặp một cô gái , chúng tôi yêu nhau , kết hôn , ông lại xuất hiện , đem cô ấy đi , đem đứa con còn chưa chào đời của chúng tôi đi , tôi tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy cô ấy còn ông lại đột nhiên có tiền , ung dung hưởng thụ cuộc sống sa hoa giàu có . Vài tháng sau có người tìm thấy xác cô ấy , ông có hiểu cảm giác phải khám nghiệm thi thể người mình yêu thương nhất không ? Ông căn bản không hiểu , cho nên hôm nay tôi nhất định phải để ông thử nghiệm một chút , từng nhát dao cắt lên người có tư vị gì , tôi sẽ cho ông biết lúc ấy cô gái tôi yêu thương nhất nằm trên bàn giải phẫu phải chịu đựng như thế nào , ông có chờ mong không ?" .
"Thẩm Cảnh Ngôn , mày điên rồi" , "Tôi là Hứa Cảnh Ngôn , ông đừng đem họ của ông đặt vào tên tôi , ông không xứng !" người đàn ông hai mươi bảy tuổi lạnh lùng đem tiếng gào thét kia áp trở về , lại đưa mắt nhìn cô gái nhỏ lặng yên mờ mịt trong lòng , nhỏ giọng hỏi "Có phải ông ta dọa tới con rồi không ?" . Hà Mẫn Di hoàn hồn , giang đôi tay nhỏ bé , quay người ôm lấy eo anh , cái đầu không an phận dụi dụi vào lồng ngực rắn chắc , thì thầm khe khẽ "Đừng buồn , đừng sợ , tất cả đều qua rồi" , cô lập tức cảm nhận được thân thể trong vòng tay cô cứng ngắc , nụ cười tắt lịm , giọng nói khan khàn vang lên "Cảm ơn" .
Hứa Cảnh Ngôn đặt cô ngồi xuống ghế , mặc chiếc áo blouse trắng , đeo găng tay , lấy một con dao giải phẫu trong hộp , ánh mắt mang theo hàn quang sắc bén , từ từ tiến đến gần người đàn ông kia . "Mày cút đi , mày cút đi , Thẩm Cảnh Ngôn , mày không bằng loài cầm thú , mày không phải con người ... Aaa" tiếng thét chói tai vang lên , lưu chuyển trong căn phòng nhỏ , dư âm đập lên vách , vang lại , quanh quẩn không tan như nỗi sợ hãi trong lòng mỗi người nghe thấy . Thẩm Đào nằm trên bàn , mặt không chút huyết sắc , cơn đau như thủy triều kéo đến khiến hắn muốn lập tức ngất đi nhưng hắn vẫn tỉnh táo , những sợi dây thần kinh không ngừng chuyển cảm giác cho não bộ , "Bàn tay này của ông , hành hạ tôi mười năm , hành hạ ông , nên bắt đầu từ nó" . Hà Mẫn Di nhìn người đàn ông phía trước không chớp mắt , từ vị trí của cô có thể dễ dàng thấy được lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt , bàn tay còn giãy dụa lập tức không còn cử động , gân tay đứt rời , máu nhỏ từng giọt nhuộm đỏ mắt , cô bắt đầu khủng hoảng , tụt xuống khỏi ghế , tiến tới túm góc áo Cảnh Ngôn không ngừng lắc đầu , cô không biết nói gì nhưng linh cảm cho cô hay rằng , cô tuyệt đối phải ngăn cản người này lại .
"Thẩm Cảnh Ngôn , tao là cha mày , mày làm thế này là bất hiếu" Thẩm Đào đau đớn gào thét , từng nhát dao cứ liên tiếp hạ xuống , bộ quần áo không chỉnh tề do phản kháng bị cắt nát , mùi máu tươi lan tràn trong không khí . Tứ chi không thể cử động , đôi mắt đỏ ngầu , làn da tái nhợt , tay chân hiện lên những vết thương nông sâu không đều , có nơi chỉ là chảy chút máu nhưng cũng có những chỗ thấy được cả xương .
"Tao giết mày , tao muốn giết mày , thằng súc sinh , mày sẽ gặp báo ứng , mày chết không được toàn thây" .
"Ông yên tâm , nếu tôi gặp báo ứng thì cũng nhất định phải kéo ông theo" .
Hà Mẫn Di nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt cùng một màn tra tấn không hề thua kém thời Trung Cổ kia , đôi chân dần lùi lại , trong tiếng gào thét chửi rủa , cô thu mình lại trong góc tường , hai tay ôm chặt tai , mắt nhắm nghiền , tận lực nín thở , giường như chỉ có như vậy cô mới có thể kìm nén nỗi sợ hãi , khiến mình trở nên vô hình , không hề tồn tại ở một nơi kinh khủng như vậy . Trái tim bắt đầu đập không theo quy luật , mạnh mẽ như muốn phá tan lồng ngực , nhảy ra ngoài , hình ảnh trước mắt mờ đi , thính lực giảm sút , trước khi mất đi ý thức , đôi môi cô gái nhỏ không ngừng mấp máy lặp lại "Dừng lại đi , đừng tiếp tục nữa" .
Thân gửi !
Hà Hân Di
YOU ARE READING
Thưa thầy , em có điều muốn hỏi !
Humor"Em có muốn thử tình yêu cấm kị không ?" Người ta nói tình yêu là kết quả của cả một quá trình theo đuổi nhưng trong câu chuyện tôi kể tình yêu của couple này lại là hậu quả của cả trăm lần trùng hợp không biết trước , hàng tá những lần đầu tiê...