Chap 8

5K 381 13
                                    


-Ông chủ, người mình bị nó hạ hết rồi

-Mẹ kiếp, lũ ăn hại. Mười mấy đứa không giết nổi một thằng nhãi nhép

-Nhưng...

Bốp

Trong căn phòng tối tăm lão đàn ông trung niên không nén nổi cơn giận mà trực tiếp đem điện thoại trong tay ném mạnh vào tường vỡ tan. Suốt tám năm nay lão hết lần này đến lần khác muốn giết chết thằng nhóc kia nhưng đáng tiếc lúc nào nó cũng cao tay hơn lão cả. Tất cả đều do nó, chính nó nếu không hiện giờ lão đã ngồi ở vị trí cao cao tại thượng kia rồi. Năm đó chỉ do lão tính sai một nước cờ mà hậu quả đến giờ vẫn chưa trừ khử được

-Thằng oắt con, để tao xem mạng mày lớn như thế nào

Bật hộp quẹt trên tay mồi lên một điếu xì gà, lão chậm rãi gã lưng ra ghế sô pha, cứ thế lão ngồi lặng im trong bóng tối nhả từng làn khói xám nhàn nhạt.

---

-Điềm Điềm...Điềm Điềm. Muộn rồi, con mau đi lên phòng ngủ đi. Ông ở đây đợi được rồi - Lão Ngô lay lay người cậu gọi

Vương Nhất Bác đang gật gù trên ghế sô pha bị quản gia gọi cho giật mình thức dậy, đưa tay dụi mắt nhìn đồng hồ treo tường. Đã 11h rồi sao? Cậu quay sang nói với ông

-Không sao đâu ạ, con đợi được mà. Ông cứ yên tâm đi ngủ đi ạ

-Nhưng ngày mai con còn phải dậy sớm đi học nữa

-Không sau đâu mà, con ngủ muộn quen rồi - Vương Nhất Bác vừa nói vừa dắt tay ông đến cầu thang ý bảo ông lên phòng

Lão Ngô nhìn đứa nhỏ trước mặt chỉ biết lắc đầu, nó lúc nào cũng cố chấp như thế, một khi đã muốn thì có đánh chết nó cũng không từ bỏ. Ông đành miễn cưỡng trở về phòng

Vương Nhất Bác quay lại sô pha cố gắng không để bản thân chìm vào giấc ngủ nhưng hai mí mắt của cậu càng ngày càng nặng, càng cố nhướng lên nó lại càng không nghe lời mà khép lại chỉ đến khi bên ngoài truyền vào tiếng còi xe inh ỏi cậu mới giật mình tỉnh dậy. Vương Nhất Bác vội vàng chạy ra mở cổng, cổng vừa mở ra một chiếc xe màu đen lao vụt vào, từ trong xe hắn đẩy cửa bước ra. Cậu khóa cổng cẩn thận rồi nhanh chân chạy vào xem, vẫn là bóng lưng thẳng tấp đó, vẫn là bước đi vững vàng không chút xao động đó chỉ khác là trên người hắn không còn là một thân tây trang chỉnh tề như lúc sáng rời khỏi nhà nữa mà lúc này đây áo vest đang được hắn cầm trên tay, áo sơ mi xốc xếch hai cúc áo trên mở bung ra vô tình cố ý lộ ra khuôn ngực rắn chắc, mái tóc được vuốt cẩn thận lúc bấy giờ cũng rối tung phủ xuống che đi vầng trán cao sáng lạng. Tiêu Chiến không nói không rằng một đường đi thẳng lên phòng, cơn buồn ngủ trong cậu lúc này cũng biến đi mất. Cậu vội vã theo hắn vào phòng như thường lệ chuẩn bị để hắn tắm, đang ngồi bên cạnh bồn tắm đợi hắn vào thì giọng nói đều đều của hắn từ bên ngoài vọng vào

-Về phòng ngủ đi, muộn rồi

Vương Nhất Bác nghe hắn nói vậy liền trở ra cúi đầu chào hắn rồi trở về phòng. Vừa mới nằm xuống giường của mình như chợt nhớ ra điều gì cậu lại một lần nữa bước vào phòng hắn. Tiêu Chiến tắm gội xong tay cầm khăn bông lau lau mái tóc ướt sủng bước ra, trông thấy vật thể hình người đang ngồi co ro trên ghế sô pha cũng không màng bận tâm trực tiếp ngó lơ đem khăn tắm trong tay vứt vào sọt quần áo bẩn, đi đến giường nằm xuống

[Chiến Bác] [MUA]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ