Chap 10

4.4K 351 19
                                    

Sau khi nói chuyện với quản gia một lúc Vương Nhất Bác quay về phòng lấy bút chì cùng tập vẽ mang xuống sân. Dưới sân có đặt bộ bàn ghế bằng gỗ, khắp mọi ngỏ ngách của khuôn viên cũng được treo đèn sáng trưng. Vương Nhất Bác thấy hôm nay thời tiết rất tốt, không quá nóng lại còn có gió thổi nhè nhẹ nên muốn xuống đây tìm cảm hứng vẽ vời một chút. Đảo mắt một vòng lại bị vẻ đẹp của những đóa cẩm tú cầu kia thu hút toàn bộ sự chú ý, cậu khẽ gật đầu bắt đầu đặt bút vẽ. Cậu tập trung đến nổi không phát giác ra tự khi nào chiếc ghế đối diện kia đã có thêm một người ngồi trên đó

-Làm gì mà chăm chú vậy?

-AAAAA...MẸ ƠIIIII - Cậu bị giọng nói kia làm cho giật mình, bút chì cũng trượt khỏi tay rơi xuống đất

-Tôi không phải mẹ cậu - Tiêu Chiến nhấp một ngụm cà phê nói

-Chủ nhân, ngài ra đây làm gì? - Đến khi Vương Nhất Bác nhìn rõ người kia là ai mới hoàn hồn cúi xuống nhặt lại chiếc bút chì đang nằm lăn lóc trên đất

-Đây là nhà tôi, tôi muốn đi đâu là quyền của tôi

-Tối rồi ngài uống ít cà phê thôi, kẻo lại khó ngủ đấy

Đấy, thằng nhóc phiền phức này lại lên giọng với hắn rồi đấy

-À, ngài đợi em chút - Cậu nói rồi đặt đồ vật trong tay xuống bàn chạy nhanh vào nhà

Tiêu Chiến đảo mắt nhìn xấp giấy trên bàn nào ngờ lại bị nó thu hút, hắn bất giác cầm lên lật vài trang. Hắn tỉ mỉ quan sát từng nét từng nét bút trên mặt giấy. Nét vẽ còn khá thô nhưng tổng thể bức vẽ lại rất có hồn

"-Con trai, lại vẽ tranh đấy à? - Người phụ nữ bước đến bên cạnh cậu thiếu niên đang ngồi ngoài ban công, tay cầm cọ thoăn thoắt lướt lên mặt giấy trên giá vẽ

-Vâng, mẹ xem có đẹp không? - Hắn quay lại nhích nhẹ người sang bên trái một chút để người phía sau không bị khuất tầm nhìn

Bức tranh kia chính là cảnh hoàng hôn đang ở ngay trước mặt hai người, ánh mặt trời đang dần khuất sau hàng cây xanh mướt chốc chốc lại lay động khi những cơn gió vô tình lướt qua. Mặt trời lúc bấy giờ không còn mang vẻ chói chang gay gắt như lúc trưa nữa mà thay vào đó là một màu vàng cam lan tỏa cả một vùng trời, làm cho những đám mây xung quanh vốn mang trên mình một màu trắng thanh thuần cũng bị nhuốm thành một mảng cam hồng. Bức tranh kia vẻ đến vô cùng chân thực, đem cảnh tượng ấy thu hết lên mặt giấy vô cùng sống động. Bà khẽ mỉm cười xoa đầu hắn

-Chiến của mẹ giỏi lắm nhưng..."

-Chủ nhân...chủ nhân...CHỦ NHÂNNN - Vương Nhất Bác từ trong nhà chạy ra, trên tay còn mang theo một thứ, thấy hắn ngồi bất động trên tay là tập giấy của cậu mới đến gần gọi

-Gọi lớn thế làm gì? Tôi không bị điếc - Tiêu Chiến bị tiếng gọi kia của cậu cắt ngang mạch suy nghĩ

-Ngài nghĩ gì mà đâm chiêu vậy? - Cậu ngồi xuống chỗ của mình lúc nãy, hỏi

-Không có gì. Trả cậu - Tiêu Chiến đặt tập giấy xuống bàn

-Vâng

-Thích vẽ? - Vẫn là cái kiểu hỏi không đầu không đuôi ấy của hắn

[Chiến Bác] [MUA]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ