Chap 26

4K 279 20
                                    

Chap này tôi xin phép tặng cho NinhhNgHai Syunbie tvyy_614

-----

Vu Bân đưa tay vân vê tách trà trong tay nghiêng đầu nhìn nước trà sóng sánh tỏa ra làn khói nhàn nhạt. Dương Triết trầm mặc im lặng ngồi nhìn con người đang lộ rõ vẻ đắc ý phía đối diện, không mấy hài lòng lên tiếng

-Cậu đây là có ý gì?

Vu Bân hé môi nhấp một ngụm trà nhắm mắt hưởng thụ cảm giác chát đắng vờn quanh đầu lưỡi, xong chép miệng một cái nói

-Ngài cần gì phải nôn nóng như vậy. Tôi đây chỉ muốn cùng ngài uống tách trà thôi

-Làm sao không nôn nóng cho được? Ta đã đợi suốt mười ba năm rồi - Lão bị bộ dáng ung dung kia của y chọc giận, bàn tay đập mạnh xuống mặt bàn thủy tinh vang lên một tiếng khá lớn

Vu Bân bật cười lấy từ trong cặp táp bên cạnh ra một tập tài liệu đẩy đến trước mặt lão. Dương Triết nhướng mày cầm lên mở ra xem nhưng rất nhanh sau đó hai hàng lông mày rậm rạp nhíu chặt lại, lão nghi hoặc nhìn y hỏi

-Sao có thể cao như vậy?

-Tiêu Chiến không ngại bỏ ra số tiền lờn như vậy là có lí do cả. Chỉ cần mua được thì số tiền thu lại có thể gấp đôi, gấp ba là chuyện bình thường - Vu Bân nhún vai nhàn nhạt nói

-Nhưng nó đào đâu ra số tiền lớn như thế?

Vu Bân nghe lão hỏi không vội đáp lời mà ung dung rót cho mình thêm một tách trà nữa, duy trì vẻ bình thản trên mặt nói

-Đó là chuyện của hắn tôi không rảnh quan tâm. Việc quan trọng là ông phải đoạt cho bằng được khu đất này kìa

-Nhưng...nhưng ta cũng không có số tiền lớn thế này - Dương Triết đưa tay nới lỏng caravat

-Không phải là đơn giản lắm sao? Chủ đầu tư bên Tiêu thị đổ về đây không ít, tôi tin chỉ cần ông cho họ thấy được tìm năng của khu đất này thì họ sẵn sàng mạnh tay đầu tư...còn có đem trụ sở Dương thị cầm cố ngân hàng, sau này ông tha hồ mà thu lợi

Dương Triết nghe Vu Bân nói xong chỉ im lặng không đáp, gương mặt già nua của lão cũng không biểu lộ ra chút cảm xúc. Vu Bân híp mắt nhìn lão lại cất giọng nói

-Tôi nói có gì không đúng sao? Ông nên nhớ ông cố gắng suốt mười ba năm, đây là bước cuối cùng rồi

Dương Triết gật gù châm lên một điếu xì gà chầm chậm rít một hơi, trầm ngâm suy nghĩ. Vu Bân bên này rót cho lão một tách trà khóe môi cong lên đầy ẩn ý.

---

-Em vẫn đang ôn bài à?

Tiêu Chiến bước đến bàn học xoa nhẹ đầu Vương Nhất Bác vẫn đang chăm chú làm bài tập. Cậu không ngẩng mặt lên qua loa đáp

-Vâng. Muộn rồi sao ngài còn chưa nghỉ ngơi?

-Em cũng biết muộn? Còn không mau đi ngủ - Tiêu Chiến tạm bợ đặt mông lên mép bàn nhìn cậu hằn giọng ra lệnh

[Chiến Bác] [MUA]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ