Chương 3

656 88 7
                                    

* Hé lu!!! Cuối tuần vui vẻ nha mọi người, bắt đầu từ bây giờ sẽ viết xen kẽ đồng nhân này với cả hai fic kia. Nghĩa là trong 1 tuần sẽ ra 1 chương đồng nhân này, 1 chương của ' Buông bỏ' và 1 chương của ' Lựa chọn'; lịch đăng không cố định, thích ngày nào đăng ngày đó. Vẫn là rất muốn cám ơn sự ủng hộ của mọi người. Càng về sau chi tiết càng phức tạp khó viết, nên làm ơn đừng để ý đến câu từ của tui, tui viết k hay, hãy tập trung vào nội dung thoy.😓😂

-----------------------------------------------------------

Ngụy Vô Tiện mở mắt liền cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, lơ lửng trên không trung.
' Không phải chứ... mình đã chết rồi sao?..'
Kia rõ ràng đang cùng với Lam nhị ca nằm ngủ ở bên trong Tĩnh thất, thế quái nào vừa làm một giấc đã hồn lìa khỏi xác luôn rồi?. Hắn có chút khó hiểu cùng hoang mang, gắng lật mình dụi dụi mắt lại bay lượn nhìn ngắm xung quanh.
' Đây là Liên Hoa Ổ mà! Mình từ khi nào đã đến đây??'
Ngụy Vô Tiện giật mình, đang bối rối không hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe bên dưới có tiếng nói chuyện xì xào, hắn lượn xuống võ đường xem qua một chút, cũng đã lâu rồi không trở lại, không khỏi hồi tưởng đến quá khứ khi hắn còn ngày ngày luyện tập ở đây cùng các sư huynh đệ. Nhìn đệ tử Giang gia vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, bản thân ghen tị cũng phải, ở Vân Thâm hắn đa phần chỉ nói chuyện với Cảnh Nghi, Tư Truy và Lam Trạm là chủ yếu, nhưng Lam Trạm vốn dĩ không quá yêu thích chuyện trò nên đều là một mình hắn liên miên lải nhải, mãi đến khi hắn không tìm được chuyện để nói nữa, hai người lại leo lên giường ôm nhau ngủ.

Trong đầu cứ suy nghĩ quanh quẩn bỗng dưng nghe thấy đám đệ tử kia chắp tay khom người hô to một tiếng
' chủ mẫu', hắn liền tò mò liếc mắt nhìn qua.
'Giang Trừng từ khi nào đã thành thân? Nhanh như vậy? Lam đại ca cũng không có nói qua việc này.'

Nhưng khi vừa nhìn thấy vị ' chủ mẫu' kia từ trong chính sảnh đi ra, bản thân hắn quả thật là muốn chết lặng.
Kia là... hắn??? ...Không đúng, là thân xác của Mạc Huyền Vũ, hắn chẳng phải đang bay lơ lửng ở đây hay sao. Nhưng nếu hồn hắn không còn,... vậy người nào kia? Không lẽ....
Không thể nào, Mạc Huyền Vũ hiến xá cho ta, hồn của hắn đương nhiên không thể cư nhiên như thế trở lại, đến ta còn không thấy có dấu hiệu gì..

Hắn cười khan, chối bỏ mọi sự việc, khả năng đang diễn ra trước mắt. Đương nhiên đang yên đang lành tự dưng hiến xá thất bại là điều mà hắn không tài nào chấp nhận nổi. Cái gì mà hắn bị trục xuất hồn, cái gì mà Mạc Huyền Vũ quay trở lại? Đây rõ ràng là có vấn đề, đúng, nhất định là có ai đó đang âm mưu hãm hại hắn. Phải tìm rõ nguyên nhân, phải xem xem bên trong thân thể Mạc Huyền Vũ kia rốt cuộc là ai. Nghĩ rồi, hắn thật cẩn thận bay đến đứng ở sau lưng của Mạc Huyền Vũ, thử giơ tay lên, dùng lực đánh thật mạnh vào gáy của tên kia, nhưng là hắn đánh hụt, tay cứ như thế xuyên thấu qua cái đầu của Mạc Huyền Vũ khiến hắn mất đà suýt thì muốn ngã chỏng vó.

"....."
Giờ thì hay rồi, ngay lúc này hắn lại càng khẳng định bản thân đúng là cái linh hồn không nơi trú ngụ, chỉ có thể lững lờ ngây ngốc sốc toàn tập đi theo sau lưng Mạc Huyền Vũ.

Mạc Huyền Vũ ngồi nhìn môn sinh cùng nhau tập luyện một lúc, không biết nghĩ cái gì đã thấy thật nhanh vào phòng mình lấy một thanh kiếm hí ha hí hửng chạy ra, lại hướng bọn họ giọng cầu khẩn.

[ Vũ Trừng/ Tiện Trừng ] Đồng nhân - Yêu NgươiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ