Chương 6

611 67 6
                                    

Giữa hai người bọn hắn tồn tại không ít khuất mắc hiểu lầm; vốn dĩ cũng không hề muốn gặp lại nhau, nhưng suy cho cùng tránh né lẫn nhau là bất khả thi. Mạc Huyền Vũ là đạo lữ của Giang Trừng, cũng đâu thể ngay ở tại Liên Hoa Ổ mà cách xa nhau mãi được. Giang Trừng căn bản không muốn làm lớn chuyện, hắn chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vụ việc lần này. Chỉ cần ba người bọn hắn biết đến là được, vẫn là không nên kinh động người ngoài.

Thế là ăn cơm trưa lại phải ngồi cùng bàn. Không cần nói cũng biết Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng dùng bữa khó xử đến như thế nào, một người chuyên chú ăn, một người né tránh ánh mắt, ngồi một bên mà như cách xa nhau hàng vạn dặm.

Vốn dĩ người hầu của Giang gia đều cảm thấy có chút kì quái, chủ mẫu ngày thường không phải đều muốn tông chủ đút cơm cho mình ăn hay sao, bây giờ lại nổi hứng giận dỗi?...
Không đúng! Dù tông chủ có đánh có mắng hắn cũng một mặt bám sát lấy tông chủ không rời nửa bước, hay là bọn họ không còn yêu thương nhau nữa? Cùng lắm mới qua một năm thôi mà...

Hai người ăn xong cũng không nói với nhau lấy một lời, Giang Trừng trở về thư phòng xử lí sổ sách, Ngụy Vô Tiện lại một mặt lơ đãng bước chân nặng nề đi về phòng mình. Tiếng chuông Thanh Tâm Linh theo chuyển động của hắn mà 'linh đinh' xao động,
Ngụy Vô Tiện ngồi bó gối ở đầu giường,
nhìn một bên eo hắn viên Thanh Tâm Linh khắc chữ 'Vũ' lại liếc mắt sang bên kia miếng ngọc bội ngày hôm qua chính tay Giang Trừng tặng cho Mạc Huyền Vũ; lòng não nề, thở dài dựa đầu ở trên đầu gối của mình.
Cũng đúng, bây giờ hắn đang ở trong thân xác của Mạc Huyền Vũ, hết thảy đồ vật của Mạc Huyền Vũ trên danh nghĩa cũng là của hắn. Thân thể, Thanh Tâm Linh, vị trí chủ mẫu Giang gia,còn có cả.....Giang Trừng.

Biết nói cái gì đây, tự dưng lại có chút áy náy với tên tiểu tử kia. Nếu nói hắn không khao khát những thứ này thì chính là tự lừa mình dối người; hắn có được đương nhiên trong lòng hắn vui vẻ...Nhưng mọi thứ tưởng chừng như thân thuộc lại đối với hắn hết sức xa lạ, vì những thứ không phải của hắn vĩnh viễn cũng không thể là của hắn, hắn chỉ đang ảo tưởng mà thôi. Trong mắt của mọi người hắn là Vân Mộng Giang thị Mạc Huyền Vũ, không phải là Cô Tô Lam thị Ngụy Anh, càng không phải là Vân Mộng Giang thị Ngụy Vô Tiện...

Tất cả đã qua rồi, hối tiếc muộn màng như vậy còn có ý nghĩa gì nữa hay không.. Giang Trừng nói đúng, hắn không nên ở đây, hắn cũng không thể lại liên lụy đến Lam gia, ảnh hưởng Lam Trạm; nhưng nếu như vậy hắn còn biết phải đi đến đâu bây giờ...
Hắn sợ cô đơn, hắn thật sự rất sợ, cứ nhớ đến cái cảnh mười ba năm trời làm cô hồn dã quỷ không chốn nương thân tim hắn lại quặn thắt. Hắn không muốn, như vậy không phải là kết cục hắn trông chờ, hắn cũng hi vọng tương lai có thể tiêu dao tự tại vui vẻ mà sống, ở bên canh ai đó cũng được, chỉ cần người đó cần đến hắn, nhớ đến hắn, hắn nhất định sẽ nguyện ý đi cùng người đó cả đời.... Nhưng bây giờ còn có một ai nhớ đến hắn nữa hay sao?
Đúng thật là mộng tưởng a,... phải tỉnh lại thôi, phải đối mặt với hiện thực,
nếu quả thật không còn con đường nào khác, có lẽ hắn cũng nên giúp Mạc Huyền Vũ một tay; nếu hắn kỳ thực không thể có được hạnh phúc, thì may ra Mạc Huyền Vũ cũng nên có một cơ hội để tiếp tục sống, tiếp tục được Giang Trừng bồi tiếp thương yêu....
Không nên như hắn, phải; không nên có kết cục như hắn....

[ Vũ Trừng/ Tiện Trừng ] Đồng nhân - Yêu NgươiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ