Chương 3: Khương Thắng Duẫn

253 25 4
                                    

"Tuyệt đối không có chuyện như thế xảy ra" Chấn Vũ hét lớn, đôi mắt mở to phát hoả hướng Tống Mẫn Hạo từ chối yêu cầu quá quắt kia

"Tốt thôi, cuộc sống đi tù sau này của cậu sẽ cơ cực đấy, đi đắp đê, trộn cát đá, hoặc dọn mương cống chẳng hạn. Còn có cơm cũng không được ăn, chỉ có thể húp canh qua ngày. Đêm đông không được ngủ chăn, đêm hè không được ngủ ở phòng giam, còn có thể bị đánh, bị ức hiếp, vân vân và vân vân" Tống Mẫn Hạo vẫn chống cằm, ánh mắt lơ đãng xa xăm, có vẻ hắn khá bất mãn với một Kim Chấn Vũ biết chống đối

Chấn Vũ nhíu mi, cậu nhớ lại đêm định mệnh ấy....Mưa phùn lất phất, da bụng dính da lưng, Chấn Vũ cậu đang cố giành ăn với con mèo hoang trông có vẻ còn mập mạp hơn cậu. Không biết chú mèo từ đâu chôm được con cá chiên nguyên xi, Chấn Vũ chỉ muốn xin nửa phần, nhưng nhìn con mèo xù lông cậu cũng không nỡ cướp. Túi nhỏ vỏ chai chỉ đủ mua một ổ bánh mì, cậu thèm thịt quá, thang lang thêm vài cụm rác thải, Chấn Vũ thất tha thất thỉu trở về với ít đồ nhựa. Đến chỗ ngã rẽ trong con hẻm nhỏ ít người qua lại, cậu đụng phải một người đàn ông, nói chính xác hơn là người đàn ông này tông trúng cậu. Lúc định hình lại chỉ thấy người đàn ông vội vã bật dậy, quăng một núi ni lông đen cho cậu rồi chạy biến vào màn đêm. Chấn Vũ ngơ mất năm giây, vừa định chạy theo người đàn ông có dáng vẻ xấp xỉ giống mình thì bị một lực đạo kéo lại. Hai còng sắt lạnh cóng hạn chế tự do của Chấn Vũ, tay cậu bị kéo ra sau có chút đau đớn, sau đó là loạt hành động thô lỗ của ai đấy. Chấn Vũ bắt đầu vùng vẫy liền bị đánh vào huyệt đạo nên ngất đi

Đến lúc tỉnh lại đã thấy mình ở sau song sắt, một viên cảnh sát thấy cậu tỉnh lại lập tức cầm bộ đàm thông báo đi đâu đó. Chấn Vũ vốn sợ người lạ liền lui vào một góc, ánh mắt đong đầy hoang mang. Chưa đến mười phút sau viên cảnh sát mở cửa quát "ĐI" vỏn vẹn một chữ đủ doạ Chấn Vũ đổ mồ hột

Lúc đi ngang hành lang có hai viên cảnh sát ngược hướng Chấn Vũ, bọn họ trao đổi với nhau trong giây lát, Chấn Vũ không mấy ấn tượng vì hiện tại cậu đang rất căng thẳng. Tuy nhiên cũng có chút chuyện thú vị đủ sức hấp dẫn Chấn Vũ đang đói meo mốc. Đại loại cậu nghe được phong phanh đoạn đối thoại
"Bọn tội phạm làm việc đến giờ còn có thể ăn cơm, ngủ nghỉ nha. Chứ như tôi, một vụ án thôi đã mất ăn mất ngủ ba ngày rồi. Haizzzzz"

Sau đó thì...Không có sau đó nửa, Chấn Vũ bị lôi đến phòng phẩm vấn nghi phạm. Đối diện Chấn Vũ là một cảnh sát cao, gầy, làn da khá tái, đầu tóc lộn xộn nhuốm đầy sự mệt mỏi, đôi mắt hắn những vết thâm quần xếp chồng lên nhau, hắn ngồi đối diện cậu, quăng quyển sổ tay lên bàn, ngả người ra sau ghế, mắt nhắm lại, giọng nói lạnh lùng như băng tuyết Nam Cực "Bên trong bao nhiêu tép?" Chấn Vũ ngơ ngác không trả lời, Khương Thắng Duẫn tiếp "Ai bảo mày giao đống hàng ấy?" Chấn Vũ tiếp tục duy trì yên lặng. Khương Thắng Duẫn mở mắt, ngồi thẳng lưng, hai tay đan lại đặt lên mặt bàn, con ngươi đột nhiên sắc xảo như chim ưng "Giao đến đâu?"

Không phải Chấn Vũ không muốn trả lời, cậu cãm giác ánh mắt ấy càng lúc càng biến tợn nhưng thật sự cậu không hiểu anh đẹp trai trước mắt này đang hỏi cái gì

Say nhầm một ánh mắtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ