Chương 7: Gặp lại cố nhân

256 29 24
                                    

Đối Chấn Vũ mà nói, mấy ngày bão lớn trôi qua tương đối nhẹ nhàng, cậu được nuôi béo lên không còn da bọc xương như trước, chút thịt làm tăng thêm vài phần đáng yêu

Trời vừa ngưng mưa, các quản ngục liền hối hả đám tù binh ra ngoài vận động, nói vận động cho văn vẻ, thực chất bắt họ làm việc là chủ yếu. Đám cỏ dại xunh quanh nhà tù ăn vài cây mưa phát triển càng tợn. Đám người cầm cuốc, xẻng nhận lệnh phải xử lý xong xuôi trước khi trời tối

Tống Mẫn Hạo vẫn còn dư âm cơn mưa lớn ảnh hưởng, hắn kéo Chấn Vũ trốn về phía cây thông khu B, tự nhiên dùng phần đùi non của cậu làm gối, hai tay ôm lấy eo mềm, mũi áp vào vùng bụng thiếu niên cách lớp áo hít hà hương thơm dịu nhẹ, thiêm thiếp ngủ

Chấn Vũ ngắm người đàn ông đang ngủ thoải mái trong lòng, tên này luôn sử dụng cậu như một nô lệ thời hiện đại, lúc thì sai vặt, lúc thì dùng vai cậu gác tay, lúc lại lấy đầu cậu gác cằm, vân vân cả tỷ thứ khác...

Cậu không thể xác định được từ khi nào, có thể từ những lần đứng sát tay chạm tay vụn vặt, sau đó đôi lúc tựa vào nhau, cánh tay Tống Mẫn Hạo lâu dần hình thành thói quen bao trọn Chấn Vũ. Tuy nhiên Chấn Vũ không hề cãm thấy bức bách như trước, đôi lúc cậu cũng cố gắng thả lỏng thân thể để hưởng thụ chút ấp áp mà Tống Mẫn Hạo mang lại

Dần dà tần suất Chấn Vũ tránh né Tống Mẫn Hạo càng ít, hắn đối tốt với cậu, cậu cũng đối hắn mỉm cười, bởi vì Chấn Vũ mặc định trên đời này, hiện tại ngoài Tống Mẫn Hạo ra sẽ chẳng ai thèm cư xử tốt với cậu nữa

Từ bỏ vài lần Chấn Vũ bướng bỉnh Tống Mẫn Hạo mới phải động tay động chân cho cậu bớt quấy, sau lần cướp hôn trắng trợn trước mặt mọi người hắn cũng không làm gì quá phận, nụ hôn kịch liệt ấy có thể Tống Mẫn Hạo xem như chưa từng tồn tại, nhưng ngược lại nó khiến Chấn Vũ có chút vấn vương mãi không quên...

Tựa lưng vào gốc cây to lớn, Chấn Vũ nhắm mắt hưởng thụ không khí trong lành dịu nhẹ, bàn tay cậu luồn vào mái tóc cứng khô như rơm của Tống Mẫn Hạo xoa đầu giúp hắn, miệng ngâm nga bài hát quen thuộc. Trước mắt từ khi nào xuất hiện bóng râm nho nhỏ, mở mắt ra đã thấy Mộc đứng chắn phía ánh sáng, thân người thô kệch to lớn cúi đầu trước Tống Mẫn Hạo

-Cậu chủ, Liên thiếu đến thăm người, hiện đang ở phòng chờ

Mộc di chuyển trên cỏ gây ra tiếng động không tính là lớn, giữa khoảng không gian rộng rãi này tựa như chuồn chuồn lướt nước, Tống Mẫn Hạo sớm nhận ra Mộc đang tìm hắn, chẳng qua hắn lười mở mắt, đang bận hưởng thụ chút bình yên không tên

Đột nhiên một cái tên quen thuộc vang bên tai "Hạ Thành Liên" như cái tát thật mạnh giúp hắn tỉnh táo. Tống Mẫn Hạo bật dậy gần như ngay lập tức, hắn rời đi nhanh đến mức không kịp ngoảnh lại nhìn lấy Chấn Vũ một lần, trên gương mặt cương nghị đong đầy dáng vẻ hạnh phúc

Nơi ngực trái thoáng đau âm ỉ, Chấn Vũ không biết tại sao lại có cãm giác này, đành uể oải cho qua

Cậu đứng dậy phủi mông, hai bàn tay bé gầy đan vào nhau vươn vai, hít một ngụm khí trong lành, có chút miễn cưỡng ép bản thân cãm thấy không có Tống Mẫn Hạo bên cạnh thật thoải mái muốn chết

Say nhầm một ánh mắtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ