Chương 18: Chân Tướng

2.2K 173 17
                                    


"Biểu tỷ, ngươi thấy không khỏe ở chổ nào?" Quách Nhược Y thấy được điều khác lạ ở Giang Nguyệt Dung, cứ thơ thơ thẩn thẩn như người mất hồn.

Đôi tay run rẩy bấu chặt góc áo, Giang Nguyệt Dung trên mặt hiện rõ hốt hoảng đối diện Quách Nhược Y, tia ngờ vực càng lúc càng nồng đậm.

"Biểu tỷ, mặt ta có gì hay sao?" Quách Nhược Y không thoải mái tránh né cái nhìn cổ quái của Giang Nguyệt Dung.

Giang Nguyệt Dung cười cười ra vẻ tự nhiên: ''A không có, nghỉ sớm thôi."

Một đêm này trôi qua thật khó, Giang Nguyệt Dung khó khăn lắm mới chợp mắt một tí lại bị Quách Hân Nghiên làm cho mất giấc, đã tới giờ khởi hành. Nàng mệt mỏi bước xuống lầu, trùng hợp đụng mặt Chung Thi Uyển.

"Giang tiểu thư, ngươi là có ý gì? " suốt buổi sáng Giang Nguyệt Dung nếu không nhìn chằm chằm vào Chung Thi Uyển, cũng là ngó nghiêng trên dưới, phiền toái vô cùng.

"...không có." Giang Nguyệt Dung vội  lãng tránh, cũng leo lên xe ngựa. Nàng chính là nhìn thấy những thứ không nên thấy, nhìn những thứ không nên nhìn, khiến nàng tinh thần náo loạn không yên. Lắm lúc nàng cảm thấy trí thông minh kiệt xuất của mình thực phiền toái, chuyện phi lý như thế cũng có thể nhìn ra a lão thiên a.

Đoạn đường thanh vắng tiếng giẫm đạp lá khô thỉnh thoảng âm vang đều đặng.

Đạo âm thanh kim loại va chạm tựa gần như xa, xa như gần, ngựa hí liên hồi.

Thấy lạ, Chung Thi Uyển bèn hỏi Từ Tĩnh Lôi: "Từ công tử, người có nghe thấy gì không?"

Từ Tĩnh Lôi nghe xong tinh thần phấn khởi một cước phi khỏi xe, chưa đầy năm giây hắn bò ngược vào thùng xe, mặt mày tái mét.

Nhìn sắc mặt của Từ Tĩnh Lôi thôi cũng đủ hiểu, đừng nói là gặp phải sơn tặc trong truyền thuyết đi hả? Chung Thi Uyển thầm nuốt nước bọt, chầm chậm vén màn che.

Ngọc Hoa cùng mười gia đinh ra sức chống đỡ đám hán tử hơn ba mươi người, tình hình rất chi là căng thẳng.

Một tên khác bưng bao tải to vứt xuống, thứ ở bên trong lúc nhúc chuyển động vô số con vật thon dài vẫy vùng thoát khỏi miệng bao. Trên cuộc đời này Chung Thi Uyển ghét nhất là loài RẮN!

"Từ Từ Từ công tử, mau... cứu Đại Đại Đại Đại tiểu thư đi..." Chung Thi Uyển lắc đầu thực mạnh, sao cho bản thân tỉnh táo hơn một chút nhưng mà vẫn vô dụng.

Từ Tĩnh Lôi tay chân run lẩy bẩy, mặt không còn một giọt máu, miệng lắp bắp: "Ta... ngươi... ngươi ra đó chỉ có chết."

Chung Thi Uyển biểu cảm càng khó coi. Xem bộ dạng hèn nhát của hắn từ trên xuống dưới, nhịn không nổi phun ra một câu: "Chết cái mẹ ngươi!"

Sao cũng được, chết cũng được, mình đâu có quản nhiều được đến như vậy. Chung Thi Uyển luống cuống rút thanh đao trên thi thể một đứa thổ phỉ, một đường nhắm mắt bổ tới tấp.

Bầy rắn không biết suy nghĩ điều gì mà kéo nhau bò tán loạn nhường rộng lối đi.

Cỗ xe ngựa của Quách Nhược Y tan nát gần một nửa, nàng bên trong chôn mặt vào gối yếu ớt thút thít.

[BHTT] [Xuyên Không] Nhà Ta Có Một Tiểu Thư - [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ