Chương 48: Tháng năm

1.4K 111 3
                                    

Tháng năm biến tôi thành bà chị già khú đế, còn em thì mãi trẻ, mãi là cô gái đôi mươi thuở nào của tôi.

Sài Gòn cuối thu, thu rất khẽ, không ồn ào quyết liệt nhưng sâu lắng cuồng say. Chiều Sài Gòn mưa đó rồi nắng đó, lá thu bay, trời cũng ngả màu buồn.

Chung Thi Uyển gập ô, phủi hạt mưa to nhỏ vướng trên tay áo. Dịu dàng đặt xuống đóa hoa hồng, hít sâu hương cây cỏ rồi khiễng chân ngồi xổm thở than:" Cánh hoa mùa này không đạt như mùa trước em nhỉ? Gần đây tôi bận không có thời gian săn sóc."

"Ngày mai tôi có lịch phỏng vấn với tờ Forbes, em đang hãnh diện vì tôi đúng không?"

"À, quỹ từ thiện Cỏ Bốn Cánh của chúng mình mang tới cuộc sống mới cho hàng ngàn trái tim không khỏe như em vậy, nhưng trẻ em nghèo nước mình còn nhiều lắm em ạ, tôi hứa sẽ cố gắng nhiều hơn nữa trong khoảng thời gian còn lại của tôi trước lúc gặp lại em. Tôi nghĩ... em nên tặng tôi một lời động viên đó."

"Lan nhà ta hai tháng trước vừa sinh ba bé kháu khỉnh, toàn bé gái thôi em ạ. Mà này, không ngờ em vẫn cay tụi Lan Huệ năm xưa hay trêu em đấy à? Haha, thù dai phếch đấy."

Lan mà Chung Thi Uyển nhắc đến là một cô nàng cún poodle mà Nguyệt Quế mang về trong chuyến hồi hương. Cô Kim bảo nàng cưng lắm, có hôm còn cho Lan leo tận giường, ngủ cùng nàng.

"Chào cháu nhá." Cô công nhân vệ sinh vẫy tay chào Chung Thi Uyển, sau giờ tan ca.

Cảnh ôm hoa viếng mộ không xa lạ đối với bà, lạ lùng ở chổ Chung Thi Uyển hay ngồi nói chuyện với ngôi mộ đá y như thật, một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì hai trăm ngày bà luôn gặp Chung Thi Uyển ở đây, khung giờ này, tại ngôi mộ này. Lúc đầu bà còn thấy dị dị, nhưng rồi cũng quen, nếu Chung Thi Uyển tới viếng nhưng không nói chuyện chút đỉnh, đó mới gọi là lạ.

Đồng hồ vừa điểm bốn giờ rưỡi chiều.

Ngẫu nhiên chiếc lá khô héo rũ theo gió cuốn nhào lộn nhiều vòng trên không trung. Hàng cây vàng úa rung lắc, lá chưa được tiếp đất lại được gió lùa bay ngút trời.

Trời sắp mưa? Chung Thi Uyển thoáng lắc đầu ngán ngẩm rồi nói nhỏ: "Thế nhé, tôi về đây."

"Cộp" cán gỗ va đập mặt gạch men, tiếng kêu to thu hút Chung Thi Uyển ngoái đầu, sực nhớ mình vừa quên bẵng mất chiếc ô.

Mưa không lớn, giọt mưa mảnh trút xuống tán ô rào rào...rào rào khá vui tai.

Vóc người cao gầy khoác trên người bộ suit đen rộng rãi, cánh tay trắng nuột vịn cán ô, ung dung đi trong bầu trời ngà ngà tối. Từng lát gạch trắng lót lối đi nổi bật, tựa con đường thiên đàng mọc giữa nghĩa trang.

Đúng lúc cho xe dừng đèn đỏ, tấm pano đầu bên kia giao lộ in hình một cô gái trẻ trung năng động dắt chú chó pug đeo dây chuyền bạc, có vẻ quảng cáo cho một thương hiệu thời trang.

Chung Thi Uyển tặc lưỡi gõ gõ bộ não lão hóa của mình, xém chút lại quên mua thức ăn cho Lan.

Chập chững giờ tan tầm, đường phố chật nít xe cộ, xe Honda, xe đạp có lợi thế hơn nhiều, chịu khó luồn lách một chút liền trôi chảy thoát khỏi đoạn ùn tắc.

[BHTT] [Xuyên Không] Nhà Ta Có Một Tiểu Thư - [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ