Người Anh yêu thích âm nhạc và tiệc tùng hàng đêm. Lỡ một đêm say, tôi đắm đuối trong ánh mắt em. Tự hỏi rằng, không biết em có đang giấu tâm sự gì trong màu đại dương thăm thẳm ấy?
....
Hoàng hôn đỏ rực cả một góc trời đằng tây. Phải chăng vị danh hoa tài hoa nào đã đưa nhành cọ của mình lên những tầng mây, khiến mấy gợn trắng mỏng tang như khói nhuốm một sắc cam thẫm trầm ấm? Nhưng nếu chỉ là bức họa đơn sắc thì người ta sẽ chẳng bao giờ ca tụng thiên nhiên tới thế. Vào khoảnh khắc giao thời giữa đêm và ngày, vạn vật chuyển mình dưới bóng nắng, trời phô một sắc hồng tím rồi tối dần khi ngả sang màu xanh than. Và ngôi trường cổ điển nằm giữa quận Greenwich của nước Anh, bóng tối phủ dần lên những mảng tường sơn trắng. Bosdarm hiếm khi mang vẻ trầm tĩnh như cái tuổi đời của nó, bãi cỏ trải dài luôn tìm thấy những nam sinh đang chơi bóng bầu dục hay vài cô cậu kính cận nào đó với chiếc laptop trên tay...
5 giờ hơn chiều, tiếng chuông vang lên như một thứ âm thanh cứu rỗi những cái xác khô kiệt linh hồn, ba tiết mỹ thuật hiện đại nhạt nhẽo ấy cuối cùng cũng kết thúc. Jack Ornell, vị thầy giáo trẻ măng như cừu non mới tập tễnh chân ướt chân ráo vào nghề, chưa kịp dặn dò được mấy lời cuối về việc ôn tập cho kì thi sắp tới thì đám sinh viên đã mất hút khỏi lớp học.
- Ôi trời...- Anh ta thở dài ngán ngẩm, rồi cũng liền thu dọn tài liệu ra về ngay sau đó. Công việc giảng dạy này chẳng phù hợp với anh chút nào, và người cậu của anh thì vẫn còn chần chừ về việc tìm người kế nhiệm chức hiệu trưởng. Nếu nói là một sâu khấu cho anh thể hiện tài năng thì không lâu nữa, đám sinh viên kia cũng rút hết cho mà xem. Đi ra tới cửa, Jack nghển cổ lại, nhắc một cô gái còn sót lại trong phòng.- Nhớ tắt điện đấy.
Micky Carl loay hoay sắp xếp lại hộp màu cùng những tập tranh giày cộp mà chủ yếu là các bức tĩnh vật bằng chì hoặc vài bức landscape còn dở dang. Xong xuôi đâu vào đấy, cô tắt tất cả các bóng điện và đóng cửa lại cẩn thận.
Bzzz...
Và trước cả khi cô định sắp xếp cho mình một kế hoạch tiếp theo sau đó thì chuông điện thoại đã rung lên và kéo theo nhiệm vụ mới từ câu lạc bộ Âm nhạc.
- Alo!?- Bất đắc dĩ, Micky ấn nút trả lời, mặc dù cô đang rất muốn được ngã mình xuống cái giường êm ái ngay lúc này.
- Micky, bây giờ em lên hội trường Artyles ngay nhé.- Là giọng của Patricia Dorval, chủ tịch của câu lạc bộ Âm nhạc, vốn là người gốc Mexico, sở hữu vẻ ngoài mạnh mẽ hơn bất kì cô nữ sinh nào và một tính cách bộc trực tới độ hiếm người con trai có thể gần gũi quá mức bạn bè.- Có nhiệm vụ đấy, lần này thì cực thú vị luôn nhé. Chị đoán là em sẽ cực thích cho mà xem.
- Chị làm em hào hứng đấy!- Micky như bị cuốn hút vào những lời lẽ bí hiểm của vị chủ tịch kia, cô đồng ý tắp lự rồi liền tắt máy, vội vã đi tới thang máy.
Cô vừa chạy vừa hấp tấp kêu lên khi cánh cửa thang máy sắp đóng lại. Thật may, đó là một chàng sinh viên lịch thiệp, anh liền giữ ngón trỏ trên nút mở, chờ cho cô nàng vội vã kia bước vào trong an toàn rồi mới thả tay.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Identity V_ CarlSeph] My lover was from The Victorian period
FanfictionHiệu suất máy ảnh... Những linh hồn đẹp đẽ... Claude, em tới gặp anh đây. ..... Joseph bước qua chiều không gian của thực tại, tưởng rằng có thể gặp lại được người đó. Song hắn đã lầm. _CarlJos_