32

2.8K 153 0
                                    

Chương 32: Tiếng chuông của riêng em

Trong phòng hơi nóng, Ấn Hàn cởi áo ngoài ra, mở nút ống tay áo sơmi xăn lên đến khuỷu tay. Lại lấy một sợi dây buộc tóc từ trong túi ra, tùy ý bó mớ tóc hơi rối cột thành kiểu đuôi ngựa. Liếc qua Nhược Duẫn đang ngơ ngác ngồi trên ghế salon, lặng lẽ đi tới, nửa ngồi trước mặt nữ vương đại nhân.
"Em đi làm thức ăn cho chị, chị ngồi ghế nghỉ ngơi chút ha."
Nhược Duẫn cúi đầu, nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Ấn Hàn, nhìn vào khuôn mặt nhu thuận của cô, bất giác vươn tay ra sờ sờ đầu cô.
"Tùy em, sao cũng được." Ánh mắt Nhược Duẫn trầm trầm, bây giờ nàng cũng chả muốn ăn thứ gì.
"À, đúng rồi." Ấn Hàn đã đứng dậy nhưng nghĩ ra gì đó lại ngồi thụp xuống, chìa tay với Nhược Duẫn.
"Sao vậy?" Hơi nghi hoặc nhìn vào bàn tay mảnh khảnh trước mắt, Nhược Duẫn nghiêng nghiêng đầu.
"Điện thoại, đưa điện thoại cho em mượn tí, " Ấn Hàn có chút giảo hoạt khẽ cười một tiếng, "Phải thành kính chờ thức ăn giáng lâm nha."
Thành công "Thu được" điện thoại của nữ vương đại nhân, Ấn Hàn vẻ mặt thỏa mãn đi vào nhà bếp, đã trì hoãn rất lâu, phải bồi bổ cho Nhược Duẫn thật tốt mới được.
Nhóc con này, thật là cẩn thận hơn bất cứ người nào khác, Nhược Duẫn nhìn bóng dáng mơ hồ đang bận rộn trong nhà bếp, phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ, một khi không có Ấn Hàn ở bên cạnh lại bất giác chìm vào suy nghĩ, cảnh tượng trong phòng họp lúc nãy lại hiện ra trước mắt:
"Nhược Duẫn, những hình này là . . ."
Mặc dù đã sự thật rõ rành rành nhưng Trương Tỷ dường như vẫn còn giữ lại tia hi vọng, nhìn về phía Nhược Duẫn đang ngồi trong một góc, im lặng đến dị thường.
"Ừm."
Giống như có lẽ đã thừa nhận sự thật này với vô số người, Nhược Duẫn nhìn càng thêm mỏi mệt, dùng ngón tay dụi dụi khóe mắt.
"Thật ra chỉ với những tấm hình này thì không có vấn đề gì to tát , giữa những cô gái có sự thân mật là điều bình thường, " người quản lí đứng một bên lấy ngón tay gõ gõ trên mặt bàn cẩm thạch, "Em chỉ cần mở một buổi họp báo, một mực chắc chắn người trong hình chỉ là một người bạn thân của em, vậy chuyện này chẳng phải lợi cả đôi đường sao!"

"Đơn giản như vậy là có thể giải quyết, sao em lại không muốn phủ nhận chứ!"
Người trưởng phòng đứng bên cạnh xem ra đã khuyên Nhược Duẫn rất lâu, nhưng mà vẫn luôn bị nàng cự tuyệt, lúc này là thật có chút thẹn quá thành giận.
Lấy tình thế trước mắt mà nói, có thể nhân lúc còn cứu vãn được, kịp thời mở buổi họp báo, tuyên bố người trong tấm ảnh chỉ là một người bạn tốt của mình , triệt để tẩy đi hiềm nghi là đồng tính nữ mới là cách tốt nhất để hóa giải nguy cơ lần này. Nếu như bỏ qua, chỉ sợ trong sự nghiệp ca hát sau này của Nhược Duẫn sẽ là một vết đen rất lớn.
Thế nhưng mà, Nhược Duẫn. . . Trương Tỷ nhìn qua cô bé đang ngồi thẳng lưng ở bên cạnh, chú ý tới nàng vẫn luôn mím chặt môi, dẫn dắt nàng đã nhiều năm nên chị biết cô nghệ sĩ nhà mình dù bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm kỳ thật rất dễ bị tổn thương, nhìn bộ dáng hiện tại của nàng, phỏng chừng lại rúc mình vào trong vỏ ốc rồi.
Chọn không phủ nhận, là bảo vệ cô bé trong tấm ảnh kia hay là bảo vệ những gì đã từng xảy ra, không ai biết đươc .
Trương Tỷ lườm người quản lí đang hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia, mãi mãi chỉ nghĩ đến lợi ích của công ty, lần này lại muốn gạt suy nghĩ của nghệ sĩ sang một bên, giống như đó là chuyện không đáng phải quan tâm, Trương Tỷ siết chặt ảnh chụp trong tay.
"Quá mức nóng lòng mở họp báo, ngược lại sẽ có chút như giấu đầu hở đuôi, " Trương Tỷ nhìn thẳng vào đám người đang ngạc nhiên
"Sao chúng ta không nhân cơ hội này để lăng-xê cho album? Thiếu gì người làm theo cách đó, những tấm ảnh này cũng đã được chụp lâu rồi, chẳng ai có chứng cớ chứng minh Nhược Duẫn là đồng tính , chuyện này hẳn là sẽ qua nhanh thôi, tôi cho rằng, có lúc im lặng mới là thứ vũ khí phản kích tốt nhất."
Các quản lí người nhìn ta, ta nhìn người, tạm thời Nhược Duẫn vẫn chưa thể từ bỏ được, chuyện này...trước hết cứ vậy đi.
"Trương Ý, cô đi điều tra IP của diễn đàn kia ở đâu, người có thể đào ra chuyện đã lâu thì chắc hẳn không phải là nhân vật đơn giản, " giọng người quản lí còn có chút chưa hạ hỏa, "Chuyện này công ty sẽ cố gắng đè lại để tránh phát tán, em cứ tạm thời chuyên tâm chuẩn bị cho album đi."
Để lại mấy câu xong, anh ta liền phất phất tay, ra hiệu Trương Tỷ có thể dẫn Nhược Duẫn rời đi. . .
Cô gái trong ảnh. . . Nhược Duẫn nhắm mắt lại, bất kể như thế nào, đều phải bảo vệ cô ấy, mình thiếu cô ấy* nhiều lắm.
*:Mình cũng không rõ câu này là nói về Ấn Hàn hay Nhược Duẫn nữa =.="
"Nhược Duẫn, đến đây đi."Cửa nhà bếp bị đẩy ra, Ấn Hàn mặc áo sơmi trắng, gầy gầy cao cao ló đầu ra, cũng may còn có em ấy , Nhược Duẫn tạm thời đè lại cảm xúc phức tạp trong lòng, đi vào.

(BHTT) Nữ Thần Là Phải Đem Về SủngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ