Chương 48: Đồng sàng cộng chẩm? Nữ vương tỏ tình.
Ấn Hàn có chút nóng nảy đẩy cửa ra, đập vào mắt nàng chính là người đã để cho nàng lo lắng suốt cả buổi tối. Chỉ đứng ở đó, bộ dạng mới rửa mặt xong, mái tóc dài của Nhược Duẫn vẫn còn ướt, trên người là áo ngủ thật mỏng, có chút kinh ngạc nhìn về phía Ấn Hàn mới vừa đột nhiên xông vào phòng.
Vội vàng quan sát Nữ vương đại nhân từ trên xuống dưới, sau khi chắc chắn nàng không có chuyện gì, Ấn Hàn lặng lẽ thở phào một cái, nhiệt độ trong phòng hơi lạnh, nàng có chút đau lòng bước tới, thuần thục cởi áo khoác, đem thân hình đơn bạc của Nhược Duẫn quấn kỹ, tự nhiên cầm lấy đôi tay lạnh như băng của Nhược Duẫn.
"Mau vào đi, còn chưa ngủ sao?" Vì tránh nữ thần nhà mình đứng ở cửa sẽ bị lạnh, Ấn Hàn có chút khẩn trương, vội vàng muốn đem nàng đẩy vào bên trong.
"Uống rượu, đang uống rượu." Nữ vương đại nhân còn đang nhìn thẳng cô nhóc đang om sòm ở bên cạnh, lúc này lại đột nhiên mỉm cười, giọng nói mang theo chút ngọt ngào nũng nịu, hai tay ôm lấy cổ Ấn Hàn, cả người gần như treo trên người Ấn Hàn, "Nếu đã đến đây, vậy cùng uống một ly đi."
Trong phòng chỉ bật một bóng đèn nho nhỏ trên tường, không đủ ánh sáng nên hơi tối, Ấn Hàn bởi vì quan tâm nên rối loạn lúc này mới phát hiện mặt Nhược Duẫn đỏ ửng, tiến lên ngửi một cái, quả nhiên có mùi rượu nhàn nhạt.
"Ừ uống rượu". Ấn Hàn đỡ cánh tay Nhược Duẫn, cưng chiều nhìn ngón tay nàng đang chỉ hướng cho mình, quả nhiên ở trên bàn trong phòng bếp, đặt ly rượu và một chai rượu vang đã bị uống cạn hơn phân nửa. "Ừ?" Nàng có chút không đành lòng, cuối cùng cũng bị Nữ vương đại nhân đã có chút men say kéo qua bên đó.
Sức của người đã uống rượu có lẽ cũng lớn hơn, dường như trong trong nháy mắt, Ấn Hàn cũng đã bị đè ngồi ở ghế, "Cạn ly!" Nhược Duẫn hào sảng dùng chai rượu cụng vào ly, ngửa cổ cả nửa ngày nhưng lại không cảm nhận được vị rượu trong tưởng tượng, nàng liền mở mắt, mơ màng nhìn xung quanh một chút, một lúc mơi chú ý tới bàn tay đang cầm lại chai rượu."Không uống nữa, đi ngủ đi." Ấn Hàn thấy Nhược Duẫn ngửa dầu muốn uống cạn ly rượu, giật mình thiếu chút nữa rớt cằm, may mắn kịp thời đưa tay ra, mới tránh khỏi bi kịch phát sinh. Sau đó vất vả từ trong tay tiểu tuý miêu đoạt lấy ly rượu.
Nhược Duẫn say rượu như biến thành con người khác, không còn ánh mắt luôn mang theo hời hợt lãnh đạm trong quá khứ, ngược lại mang theo ý cười, không tự chủ nổi lên hai gò má đáng yêu, tựa lưng vào ghế, vuốt mái tóc dài có chút rối, rất vui vẻ nhìn Ấn Hàn, bộ dạng y hệt con mèo nhỏ.
Ấn Hàn cẩn thận đỡ cánh tay Nhược Duẫn, muốn giúp nàng đứng lên, nhưng Nữ vương đại nhân đột nhiên lại nổi hứng muốn đùa giỡn, bĩu môi, hai cánh tay bám vào lưng ghế, thể hiện không muốn trở về phòng, khẽ thở dài, Ấn Hàn cúi người, đem áo khoác thắt chặt bên hông Nhược Duẫn, để chắc chắn không bị rơi, ôn nhu nhìn thẳng mắt Nhược Duẫn, sau đó nhân lúc nàng đang thất thần, lập tức bất ngờ đem nàng bế lên, quả nhiên so với trong tưởng tượng còn nhẹ hơn.
"Á". Nhược Duẫn có chút giật mình ôm lấy cổ Ấn Hàn, còn chưa kịp phản ứng, đã bị ôm kiểu công chúa từ phòng khách chuyển sang phòng ngủ, Ấn Hàn nhẹ nhàng đem nữ thần nhà mình thả lên giường, sau đó mò tìm công tắc kế bên, "Tách", âm thanh vang lên trong phòng tĩnh lặng có chút chói tai, ánh đèn ấm áp lập tức bao phủ toàn bộ không gian. Ấn Hàn trước đó cũng đã dùng tay che mắt Nhược Duẫn, tránh cho nàng không bị ánh sáng đột ngột làm chói mắt.
Bàn tay lạnh như băng từ từ rời đi, Nhược Duẫn trừng mắt nhìn, chỉ có thể mơ hồ thấy bên cạnh mình một bóng người đang lom khom làm gì đó, còn đang cảm thấy buồn bực, chăn mền ấm áp mềm mại đã được phủ lên người.
Nữ Vương đại nhân có chút kinh ngạc, nhìn Ấn Hàn vừa quay đầu, thay mình chèn chặt chăn, rồi lại vuốt tóc mình, sau đó khẽ cười, "Ngủ sớm đi, em về đây." Nhược Duẫn không nghe được Ấn Hàn nói gì, chỉ chú ý đến ánh mắt sáng ngời đang nhìn thẳng vào mình và khoé miệng mang nụ cười mỉm cưng chiều đang lộ ra răng nanh nho nhỏ.
Ấn Hàn sau khi chắc chắn đã đem mọi thứ sắp xếp ổn thoả, lại kiểm tra lại chăn lần nữa, nhàn nhạt thở ra, đứng dậy, đã trễ lắm rồi, giúp nàng nấu canh giải rượu xong mình cũng có thể trở về ngủ rồi.
Nhưng khi vừa nhấc chân, dường như bị vật gì nắm lại, Ấn Hàn cảm giác từ phía sau truyền tới lực kéo nhè nhè, hơi nghi hoặc quay đầu lại, ngón tay thon dài, trắng mịn đang nắm lấy vạt áo mình, ánh mắt theo cổ tay nhìn lên, lại một lần nữa bị hút vào ánh mắt nàng.
"Chị rất sợ."
Nhược Duẫn vốn đang nằm yên ổn không biết từ lúc nào ngồi dậy, mặc dù rõ ràng còn say, nhưng nhìn thẳng tắp ánh mắt Ấn Hàn. Ấn Hàn cẩn thận nhìn biểu tình trên mặt Nữ vương, ánh mắt quét qua bàn tay đang kiên trì nắm, khẽ thở dài, cẩn thận cầm tay nàng, cúi người xuống, ngồi ở mép giường.
"Ngủ đi, em sẽ không đi đâu hết." Trong mối quan hệ với nàng, cuối cùng vẫn là không cưỡng lại được, Ấn Hàn sờ đầu Tiểu tuý miêu, khoé miệng vừa ôn nhu lại có vẻ bất đắc dĩ cong lên, không phải là người bảo hộ của Nữ vương đại nhân sao, lúc này lại còn muốn rời đi.
Trong phòng rất yên tĩnh, có thể phân biệt rõ ràng từng âm thanh, cô gái trên giường lông mi run rẩy, sau đó từ từ mở mắt. Là ánh sáng ấm áp quen thuộc, nhưng có chút nhức mắt, khiến người ta không tự chủ muốn đưa tay lên che mắt. Lại yên lặng nằm một lúc, sau khi say rượu đầu hơi đau, Nhược Duẫn nhíu mày một cái, ngón tay khẽ động, sau đó hơi sững lại.
Nàng nghiêng đầu, thấy tay mình đang được bao bọc bởi một bàn tay, hai bàn tay đan lấy nhau tự nhiên như đã quen thuộc, cứ như ngay từ đầu đã là như vậy. Ánh mắt theo cánh tay nhìn sang, là một thiếu nữ đang ngồi xếp bằng dưới đất, hẳn rất mệt, trán gối lên tay, dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng hô hấp.
Nhược Duẫn nhìn Ấn Hàn hơi nhíu mày, từ từ tỉnh dậy, cẩn thận nghiêng người, gối đầu lên tay, lặng lẽ dùng ánh mắt cẩn thận quan sát dung mạo Ấn Hàn, bởi vì không qua chăm sóc, mơ hồ mang chút anh khí, mi mắt nhắm lại, lông mi thật dài, nhìn thực ngoan ngoãn. Đôi môi mỏng theo thói quen hơi vểnh lên, hơi lộ ra lúm đồng tiền, có thể do ánh đèn, nên màu đôi môi có chút nhàn nhạt, ngược lại khiến cho đứa trẻ này có thêm mấy phần phong vị nữ nhân.
Lần đầu tiên ngồi ngủ dưới đất tất nhiên sẽ không thoải mái, Ấn Hàn từ giấc ngủ nông tỉnh dậy, sờ sờ tóc, mở mắt nhìn lên, hiện lên trước tầm mắt là người đối diện đang ôn nhu mỉm cười, mi mắt dãn ra, yên tĩnh nằm nghiêng, ánh mắt chăm chú nhìn mình. Ấn Hàn bất giác cũng khẽ cười, từ từ vươn người, nhẹ nhàng nhích tới, cằm đặt lên chăn.
BẠN ĐANG ĐỌC
(BHTT) Nữ Thần Là Phải Đem Về Sủng
General FictionTên truyện: Nữ thần là phải đem về sủng Tác giả: Tuỳ tâm hài tử Thể loại: Giới giải trí, tình hữu độc chung, điềm văn, mỹ thực, 1x1 Nhân vật chính: Ấn Hàn - Lâm Nhược Duẫn Văn án: Thanh tâm quả dục* nhiều năm, chưa từng nghĩ đến một cái liếc mắt liề...