46

3.2K 138 10
                                    

Chương 46: Tháng Tư là lời nói dối của em

Buổi chiều, phòng thu thật yên tĩnh, Ấn Hàn lần đầu tiên trải nghiệm công việc của Nhược Duẫn, phải nhanh chóng ghi nhớ trong đầu, từng câu từng câu hướng dẫn mình hát, rõ ràng đã rất mệt mỏi. nhưng vẫn duy trì mỉm cười và nhiệt tình, quả nhiên, Ấn Hàn nhìn Nhược Duẫn thỉnh thoảng sửa đổi một chút lời bài hát, Nữ vương đại nhân thật đúng là ca sĩ thiên phú a.
Lại là một ngày thứ hai quen thuộc, Trương tỷ ngồi trong phòng làm việc, xử lý một chút chuyện vụn vặt của những nghệ sĩ do mình quản lý, sau đó, "cốc cốc", cửa bị đẩy ra, trợ lý bước vào, trình lên một đống văn kiện.
"Trương tỷ, đây là tất cả những thực tập sinh hôm nay mới vào công ty, tất cả tài liệu đều ở đây."
Trương tỷ hơi sững người, nhìn sang điện thoại đi động, thời gian trôi qua thật nhanh, đã vào tháng tư, thấm thoát đã dến đợt tuyển thực tập sinh hàng năm của công ty.
Rồi giống như nhớ ra điều gì, nàng có chút yên lặng, hơi hạ ánh mắt, nhận lấy xấp tài liệu thật dày, nhẹ nhàng mở ra. Dán ngay ngăn trên từng tờ sơ yếu lý lịch là khuôn mặt non nớt, có chút căng thẳng, nhưng trong ánh mắt đều thể hiện khát vọng đối với tiền đồ của bản thân và đối với giới giải trí, đều là những đứa trẻ rất đơn thuần. Lật nhìn một hồi, Trương tỷ khép lại tập hồ sơ, ngẩng đầu:
"Bọn họ bây giờ đều đang tập trung ở phòng luyện tập sao, tôi đi xem thử."
Giày cao gót rất có tiết tấu vang lên trong hành lang quanh co, Trương tỷ từ xa xa nhìn thấy nhà tập trung vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong lòng không khỏi cảm khái cười một tiếng, rất lâu trước kia, nàng chính là ở chỗ này, lần đầu tiên gặp Nhược Duẫn, còn có cô gái kia. Khi đó mình mới vừa trở thành người đại diện, thậm chí còn mang giày vải bình thường, tràn đầy kích động và tâm tình mong đợi đi đến chỗ này, đã nhiều năm trôi qua như vậy, tất cả đã không còn giống như trước.

Đi nhanh vào trong nhà tập trung, để ý thấy bên trong đã tụ tập không ít người trẻ tuổi, ánh mắt Trương tỷ lướt qua mặt của từng người, qua một thời gian ngắn nữa, một số trang giấy trắng ở đây sẽ bị vẽ lên nhiều loại màu sắc, giống như những hàng hoá trưng bày trong các siêu thị.
"Rất tốt, rất tốt, đây đều là những hạt giống tốt nhất sao?". Trương tỷ quay sang người đại diện mới đứng bên cạnh, thanh âm có chút trầm thấp. Nhìn đồng hồ đeo tay, nàng đi ra ngoài, hôm nay nàng phải đi gặp một người.
"Đại thần, Nhược Duẫn sáng sớm hôm nay đã xin đạo diễn cho nghỉ rồi". Vương tử đã sớm chú ý đến Ấn Hàn, rất nhanh chạy tới, vỗ một cái lên vai nàng, tiết lộ tin tức mới nhất của nữ vương, xem việc đó như là nhiệm vụ CP quan trọng nhất.
"Bị bệnh sao?" Ấn Hàn nhíu mày, Nữ vương đại nhân vẫn luôn là một người cuồng công việc, nếu như không có chuyện quá lớn thì tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện xin nghỉ.
"Uhm cô ấy không nói rõ, nhưng có nói rất nhanh sẽ quay trở lại." Vương tử vẻ mặt đau khổ, Nữ Vương đại nhân bỏ mình lại, một mình lái xe đi, giờ cũng không rõ đang ở đâu.
"Nếu không để em gọi điện cho cô ấy". Tiểu trợ lý nghe vậy, có chút kích động cầm lấy điện thoại, nếu như nói là Đại thần muốn gọi điện, Nữ Vương đại nhân liệu có tức giận không.
Còn đang muốn từ chối, Vương tử liền đem điện thoại nhét vào tay, Ấn Hàn hơi kinh ngạc, vô thức cầm lấy điện thoại mang đậm phong cách thiếu nữ mới lớn.
"...Alô, là Ấn Hàn sao?" Dường như cách rất xa, vì thanh âm Nhược Duẫn nghe rất nhẹ.
"Ừ," Ấn Hàn mấp máy đôi môi hơi khô, "Có chuyện gì gấp sao?"
"Ừ, đi gặp một người bạn." Bên kia đầu dây ngừng một chút, "Đang đợi chị sao? Chị sẽ quay lại ngay." Bạn sao? Mặc dù thanh âm Nhược Duẫn vẫn mềm nhẹ như thường lệ, không biết vì sao, hôm nay Ấn Hàn trong lòng tự nhiên có chút bất an vô hình.
"Không có gì, không nên quá mệt mỏi, lúc về có thể để em hoặc Vương tử đi đón chị." Đơn giản trả lời mấy câu, Ấn Hàn liền cúp máy, việc bây giờ có thể làm, cũng chỉ là chờ đợi.
"Nghe chưa?" Nhược Duẫn nhẹ nhàng hạ xuống điện thoại đã hơi nóng lên, nhìn sang, mắt mang ý cười, "Là nói cậu đối với tôi rất đặc biệt sao, mặc dù rất thích cùng tôi chơi đuổi bắt." Vừa nói, Nhược Duẫn vừa cong người, tự nhiên ngồi xuống.
"Gần đây, tôi còn tưởng rằng cậu lại xuất hiện trước mặt tôi". Nhược Duẫn đưa tay ra, sờ lên bia mộ màu trắng khắc cái tên quen thuộc: "Là một nhà văn, tiểu thuyết của nàng thật giống như là câu chuyện của chính chúng ta." Hơi cong khoé miệng, nàng hạ xuống mí mắt.
"Nhưng không phải là cậu đúng không, cậu là người thích cười mà", khẽ lắc đầu, "Cậu sẽ cười tôi ngu ngốc đúng không, rõ ràng đã là một bia mộ tồn tại...Tôi không muốn tin rằng cậu đã thật sự rời đi, luôn cho là cậu cùng tôi đùa giỡn, thật giống như sẽ có một ngày, cậu lại đột nhiên cười, nhảy ra trước mặt tôi, chính miệng nói với tôi rằng cậu đã trở lại."

(BHTT) Nữ Thần Là Phải Đem Về SủngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ