《Sa Hải 2》Chương 5: Thi Thể Được Gửi Tới

64 6 0
                                    

Lê Thốc nói chuyện qua điện thoại với Tô Vạn thấy chưa hiểu gì lắm, vài vấn đề vẫn chưa giải đáp được, nghe thấy bên đó lùm xùm hỗn loạn có vẻ như người nhà của cậu cũng ở cạnh cậu, đành phải cúp điện thoại.

Lại bắt xe đi sang nhà Tô Vạn, trong lòng Lê Thốc thầm than, nếu Tô Vạn đang bị đánh, lúc mình bước vào chắc sẽ ngại lắm đây. Nhưng mà xuống xe taxi đã thấy Tô Vạn đứng trước cổng ấy chờ cậu, đợi thằng bạn trả tiền xong, không nói lời nào kéo cậu lên lầu.

Vào phòng Tô Vạn, Lê Thốc liền thấy cái thứ to đùng kia đang nằm ngang trong phòng Tô Vạn, giống y chang cái quan tài cỡ lớn. Ngôn từ của Tô Vạn quá nghèo nàn, căn bản không miêu tả được kích thước thật sự của nó, nó phải to gần bằng cái giường của hắn.

"Làm sao mà mang được vào đây?" Lê Thốc liền hỏi, "Thứ này không bê qua cửa được."

"Đem lên ban công rồi đẩy vào." Tô Vạn nói, "Cha tao gợi ý cho tao, dùng dây chằng còn thừa đợt nhà tao lắp thêm thiết bị, từ từ kéo lên."

"Cha mày không hỏi đây là cái gì hả?" Lê Thốc tiến lên, thứ nọ bị thùng carton bọc lại, đống dây thừng dày đặc đã bị cắt đứt, rõ ràng đã từng bị mở ra, sau đó lại bọc lại.

"Đương nhiên là có hỏi." Tô Vạn nói, "Tao nói, đây là đồ của Lê Thốc, cha con mình cần tôn trọng sự riêng tư của Lê Thốc, cho nên tao mới vội gọi mày qua. Mày phải tìm lý do mà giấu nó đi, không thì thứ này phải làm sao giờ?"

Thứ này vốn gửi cho cậu, Tô Vạn làm thế này không phải thiếu nghĩa khí gì, nhưng cậu đâu biết cách giải quyết nó chứ. Thật sự là không được, cậu đành phải đóng gói thứ kia lại, từ ban công đi xuống, ra ngoài tìm xe kéo kéo về nhà mình.

"Mày yên tâm, nếu có chuyện gì thì tao giúp mày chịu trách nhiệm." Lê Thốc nói, "Mày vừa nói thứ ở trong là gì?"

"Mày tự xem đi, tao mới nhìn thoáng quá, quá khủng bố rồi." Tô Vạn nhìn cái thùng kia, lúc này Lê Thốc mới để ý, từ sau khi Tô Vạn dẫn cậu vào nhà chưa từng đến gần cái thùng này.

"Rốt cuộc là thứ gì, mày phải nói cho tao chuẩn bị tâm lý chứ." Lê Thốc nói, "Mày cứ như vậy tao sao dám mở."

"Tao cũng có thấy rõ đâu, hình như là một người." Tô Vạn nói.

Trong lòng Lê Thốc thầm nghĩ quả nhiên cậu không nghe nhầm, thật sự là người, phải nói thế nào đây? Lại hỏi: "Sống hay chết?"

"Gì mà sống hay chết, mày nghĩ bưu kiện có thể gửi người sống đến à? Chết, hơn nữa, còn đã chết từ lâu rồi."

Lê Thốc giương mắt nhìn thùng giấy kia, thầm nói:《Em gái anh, xác chết đúng không, cái này thì hợp lý, mấy người như Ngô Tà anh, hẳn làm được chuyện này lắm.》

Nghĩ một hồi cậu lại nuốt nước miếng một cái, liền đi bên cạnh cái thùng, tiếp đó mở cái thùng ra, nhìn thấy bên trong là một thùng plastic cỡ nhỏ, chất liệu giống với mấy cái thùng hàng trong siêu thị. Thùng plastic bên cạnh có chốt, cậu mở từng bước một, tiếp theo liền nhận thấy, những cái thùng plastic này đóng rất kín, nhất định không phải chỉ là mấy cái thùng plastic đơn giản.

Đạo Mộ Bút Ký - Sa HảiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ