《Sa Hải 1》Lời Dẫn 4 - Tối Nghĩa

95 3 0
                                    

Phát hiện trong bức ảnh thiếu mất một người, đối với tôi mà nói rất khó khăn. Bởi vì hầu hết các bức ảnh được chụp tại bữa tiệc lửa trại, người vừa nhiều vừa loạn. Tôi phát hiện ra điều này, là bời vì những tấm ảnh trước tôi xem, có một số lượng lớn ảnh đều là Lam Đình cùng với một cô gái khác chụp chung, nhưng trong xấp hình này, vậy mà lại không có bức nào.

"Sao lại không thấy họa sĩ minh họa đó nữa?" Tôi hỏi, "Thao cái gì đó?"

"Thao Thao."

"Đúng, tại sao không thấy cô ấy nữa, cô ấy bỏ cuộc giữa chừng?" Tôi nhìn cô ta, hỏi. Trong lòng có một cảm giác không tốt, cảm thấy có khi nào là có ai đó trong đội xảy ra chuyện. Nhưng trong những bức ảnh này cô ta đều cười rất rạng rỡ. Nếu bạn thân của cô ta xảy ra chuyện, cô ấy vẫn có thể cười như thế này, tôi sẽ xem xét lại nhân cách của cô ta.

Lam Đình cắn môi dưới, nói: "Cô ấy không rời đi, cô ấy ở trong đội của chúng tôi."

Tôi nhìn vào bức ảnh, làm một cử chỉ bày tỏ sự khó hiểu.

Lam Đình nói: "Hoặc là, nói một cách chính xác hơn, cô ấy ở trong những bức ảnh này --"

Tôi tiếp tục nhìn cô ta, "Trong đây không có cô ấy."

"Có cô ấy, hầu hết các bức ảnh đều có cô ấy. Cô ấy là người thích chụp ảnh. Khi tôi chụp những bức ảnh này, có rất nhiều lần đều là lấy cô ấy làm tâm điểm."

Tôi đột nhiên hiểu ý của cô ta, nhưng tôi không thể tin được. Tôi nhìn cô ta, đợi cô ta tiếp tục nói.

Cô ấy tiếp tục: "Tuy nhiên, sau khi tôi rửa những bức ảnh này ra, tôi phát hiện, cô ấy vậy mà không xuất hiện trong các bức ảnh, và ngay cả những bức ảnh tôi chắc chắn chụp cho cô ấy cũng không có."

Tôi hít một ngụm khí lạnh, nhìn vào những bức ảnh. Điều đầu tiên tôi nghĩ không phải là điều có thể hay không thể, mà là cô ta có chơi tôi hay không. Tôi thường nghe rằng các tác giả viết tiểu thuyết phiêu lưu có nhiều lúc sẽ cảm thấy lo lắng sẽ tự mình làm mình trở nên điên điên khùng khùng. Chẳng lẽ Lam Đình vội vả soạn bản thảo đến phát điên, không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là tưởng tượng rồi?

Nhưng tôi nhìn vào mắt cô ta, không thể thấy dấu vết của sự nhầm lẫn nào.

"Có khi nào cô nhớ sai rồi không, bạn của cô đã cố tình tránh máy ảnh? Tôi đã đọc một cuốn tiểu thuyết trước đó, trong đó một người bạn của một người bị mất tích. Khi anh ta muốn tìm một tấm hình của người bạn đó để đăng tin thông báo tùm người, thì phát hiện rằng người này chưa bao giờ để lại bất kỳ một tấm ảnh chính diện nào. Trong tất cả các bức ảnh, người bạn đó luôn cố tình tránh mặt hoặc lộ mặt." Tôi nói, tôi chỉ có thể cố gắng thuyết phục bản thân rằng đây là sự thật, và cố gắng miễn cưỡng bản thân không được rời đi. "Cuối cùng, họ phát hiện ra rằng người bạn này thực ra là một đặc vụ đã được huấn luyện để bị chụp ảnh."

"Tôi đã viết cuốn tiểu thuyết đó." Lam Đình nhìn tôi. "Đó chỉ là một cuốn tiểu thuyết, hơn nữa ở đây không phải chỉ có một ống kính của tôi, anh phải hoàn toàn tránh được tất cả các ống kính, việc này vô cùng khó khăn."

Đạo Mộ Bút Ký - Sa HảiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ