Chương 63: Một đời một kiếp

368 21 6
                                    

Thượng Hải mấy ngày nay vô cùng nóng bức. Tôi sau khi tắm xong bước ra khỏi phòng tắm về phòng ngủ. Vừa mở cửa thì đập vào mặt là khung cảnh vô cùng hỗn độn. Tủ quần áo tôi quên chưa đóng đã bị Tuấn Tuấn nhảy lên bới tung quần áo ra. Quần áo treo trên móc cũng xộc xệch, rơi xuống nền nhà. Tôi cau mày, nhìn Tuấn Tuấn đang vờn đống quần áo với vẻ thích thú, khẽ mắng:

"Tuấn Tuấn, có phải con muốn tối nay không được ăn cơm không?"

Tôi tiến tới ngồi xuống, dứt khoát kéo chiếc ái trong miệng Tuấn Tuấn ra vất sang một bên. Tuấn Tuấn dạo này quá nghịch ngợm rồi!

Tôi nhanh tay gấp hết quần áo trên sàn lại bỏ vào trong tủ. Vô tình lại nhìn thấy một chiếc áo thể thao màu đen viền trắng, nhãn hiệu Nike dán trên chiếc áo vô cùng tinh tế. Tôi đờ người ra, nhìn chằm chằm cái áo. Dưới cái áo là chiếc quần màu trắng đi cùng với áo. Bất giác trrong đầu tôi lướt qua hình ảnh của năm năm trước, một chàng trai cao lớn va vào người cô gái nhỏ. Chai nước trên tay cô gái đổ xuống làm ướt bộ đồ cô mặc trên người. Sau đó xảy ra một chất vấn nho nhỏ...

Chiếc áo này... là chiếc áo Tuấn Khải đưa cho tôi năm năm trước vào thời gian đầu khi tôi ở trung tâm đào tạo. Hồi đó định trả nhưng không ngờ lại quên mất đến tận bây giờ. Cũng không ai nhắc lại.

Tim tôi đột nhiên nổi lên một hồi đau đớn, hình ảnh ở lẽ trao giải cắt ngang kí ức trong đầu tôi. Hình ảnh một người đàn ông có ánh mắt sắc lạnh không hề có chút tình cảm sánh vai cùng một cô gái Đông Âu xinh đẹp quyến rũ khiến tôi đau lòng tột độ. Vết thương chưa lành đột nhiên rách ra, đau đến ngạt thở.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, tôi giật mình. Thấy tay mình đang nắm chặt chiếc áo. Tôi đạm bạc lướt mắt qua, đem áo cùng quần gấp qua loa rồi bỏ vào tận đáy tủ. Vội vã nhận điện thoại. Là điện thoại của Trịnh Vĩ.

"Alo"

"Hồ tổng, tối nay ngài Thẩm mở tiệc chúc mừng giải Kim Ưng lần này. Nghe nói mời rất nhiều nhà đầu tư lớn, diễn viên đoạt giải Kim Ưng và câc CEO lớn. Vừa rồi vừa gọi điện mời chúng ta qua. Hồ tổng, có hay không đi?"

"Không đi"

"Nhưng lần này có rất nhiều nhà đầu tư cùng đạo diễn lớn. Nếu chúng ta mang cả Bạc Di đi cùng thì cô ấy rất có lợi trong mối quan hệ với các đạo diễn, nhà đầu tư lớn"

"Vậy, anh có biết CEO của công ty D có đi hay không? Chính là Vương tổng gặp hôm ở lễ trao giải"

"Ngài Thẩm có mời nhưng hình như là anh ta đã từ chối rồi"

Tôi khẽ thở phào, trả lời:

"Vậy được, tối nay tôi sẽ chuẩn bị, anh qua đón tôi"

"Được"

______________________________

Nơi Thẩm Gia Trình tổ chức tiệc là ở một nhà hàng Tây nổi tiếng, không gian đặc biệt sang trọng. Vì Tuấn Tuấn cứ kì kèo kéo tôi ở nhà mãi nên tôi và Trịnh Vĩ đến muộn. Khi vào thì mọi người đã đến đầy đủ ngồi ở bàn ăn dài. Thẩm Gia Trình vội chạy đến chào tôi, tôi khẽ mỉm cười nhã nhặn rồi ngồi vào ghế. Đúng như dự đoán, một loạt đám diễn viên cùng đạo diễn hỏi tôi một loạt câu hỏi đến chóng mặt. Bạc Di ngồi bên cạnh cũng chóng mặt không kém. Tôi tươi cười trả lời, không ngừng thúc đẩy quan hệ cho Bạc Di và các đạo diễn và nhà đầu tư lớn. Bất giác ánh mắt lướt qua một vị trí chếch về phía tôi bên phải còn để trống. Tôi nhìn Thẩm Gia Trình hỏi:

[Hoàn] Cô Gái Của TFBOYSNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ