Chương 18: Phan Lộ Lộ

479 20 1
                                    

Thôi xong! Tôi chợt nhớ ra vụ hẹn với Thiên Tỉ. Chết thật rồi, tôi còn chưa nói cho anh ấy.

Tôi đang luống cuống thì trời đổ mưa. Không thể đợi tạnh mưa mới đi được, như vậy rất tốn thời gian. Tôi không nói gì chạy khỏi công viên hướng tới chỗ hẹn với Thiên Tỉ.

" Cô làm gì vậy? Sẽ bị cảm đấy". Tuấn Khải chạy theo tôi nhắc nhở.

" Tôi có việc đi trước, anh về đi".

Tôi chạy đến nơi, khắp người ướt sũng, không ngừng thở dốc. Cơn mưa vẫn cứ xối xả như quất vào người tôi. Thấp thoáng sau hàng cây, tôi thấy bóng người thư sinh đang đứng trú mưa dưới tấm tôn nhà hàng. Bóng người đó không ai khác ngoài Thiên.

Đùa chứ từ đó đến bây giờ đã hơn 1 tiếng rồi mà! Tôi chạy đến trước mặt Thiên, khẩn khoản:

" Tôi xin lỗi! Tôi có hẹn, nên..."

Tôi vừa nói xong lập tức nhận ra vừa lỡ miệng liền im bặm.

Đột nhiên Vương Tuấn Khải từ phía sau chạy tới trước mặt tôi. Đưa ra trước mặt tôi một chiếc ô còn mới, nói:

" Hồng Ảnh, rốt cuộc có chuyện gì mà cô chạy nhanh như vậy. Đem ô vào đi"

Cái... cái gì? Tên Vương Tuấn Khải này tại sao vẫn chưa về lại theo tôi tới đây? Thôi xong!!!

" Thiên, em sao lại ở đây?"

Thời tiết khi mưa đúng là rất lạnh. Hai tay tôi đã gần như đông cứng. Hai vai không ngừng run lên bần bật. Những tưởng thứ lạnh nhất trên đời này ngoài thời tiết mùa đông giá buốt ra thì không còn gì lạnh bằng nhưng không ngờ người đứng trước mặt tôi bây giờ còn mang dáng vẻ lạnh lẽo hơn gấp trăm ngàn lần. Thiên Tỉ mặt không biểu lộ cảm xúc, nhìn tôi hỏi:

" Ra là cô có hẹn với Lão Đại?"

" Tôi... thật ra thì... Tuấn Khải... anh ta có hẹn tôi ra so tài 1 chút nên..."

Ôi thôi xong! Theo lí mà nói thì đáng lẽ phải hủy hẹn với người hẹn sau đi với người hẹn trước mới phải!

Thiên Tỉ liếc mắt nhìn con gấu bông trên tay tôi và Vương Tuấn Khải. Không biết do tôi nhìn lầm hay vì lí do nào khác, tôi thấy đôi mắt của Thiên Tỉ trở nên ảm đạm và u ám. Hai tay tôi bám vào cánh tay trái của Dịch Dương Thiên Tỉ, ra sức lay:

" Tha lỗi cho tôi, tôi đã gọi cho anh nhiều lần nhưng..."

Tôi chưa nói hết câu thì Thiên đã gỡ tay tôi lẳng lặng bỏ đi. Tôi như chết lặng đứng nhìn Thiên lướt qua mặt mình. Vương Tuấn Khải vội bước tới, hỏi:

" Có chuyện gì vậy?"

Tôi lắc đầu không trả lời. Vội đến chỗ nhân viên an ninh gần đấy, hỏi:

" Xin lỗi cho tôi hỏi, anh chàng vừa nãy đã đứng chờ ở đây bao lâu rồi?"

" Hm, anh ấy đứng đợi ở đây khá lâu. Có lẽ là gần 2 tiếng. Tôi có hỏi chuyện hỏi anh ấy đợi ai, sao không gọi điện cho người ấy nhưng anh ấy trả lời điện thoại bị sập nguồn không gọi được"

Thì ra điện thoại của anh ấy bị sập nguồn nên tôi mới không thể gọi được cho anh ấy. Phải giải thích thôi. Tôi cảm ơn người bảo vệ rồi thất thiểu ra về.

[Hoàn] Cô Gái Của TFBOYSNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ