Phiên ngoại 2: Tự trách bản thân yêu chưa đủ

379 15 3
                                    

"Nàng yêu ai mà tâm để lại vài vết thương chẳng thể lành"

Khẽ chau mày, ta nhớ nàng đến đau cả tim gan

Mỗi người một ngả, đêm dài tịch mịch chỉ có hai hàng lệ

Nến đã tàn nhưng tiếc nuối vẫn chưa vơi, cố nhân vốn dĩ đã khó quên"

                           {Yến Vô Hiết}
______________________________

Trong một quán bar tại Canifornia - Mỹ. Một người đàn ông cao lớn có khuôn mặt cương nghị, khí chất bất phàm đang cầm chai rượu dốc từng đợt lên uống. Từng đường nét trên khuôn mặt đẹp như tượng tạc ẩn hiện dưới ánh đèn mờ ảo mang đậm nét Đông Nam Á. Từ miệng người đàn ông, một dòng rượu đỏ từ từ chảy xuống yết hầu rồi đến vòm ngực rắn chắc lộ ra ngoài cổ áo bị bật khuy như một nét đột phá trên thân hình mỹ nam thu hút vô số ánh mắt phụ nữ gần đó. Một cô gái người Mỹ có khuôn mặt xinh đẹp, thân hình bốc lửa tiến lại gần người đàn ông. Tỏ rõ ý tiếp cận nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh đến âm độ của anh. Cô gái liền rời đi với khuôn mặt đầy tiếc nuối.

"Bro! Cậu uống quá nhiều rồi đấy! Rốt cuộc tôi phải đi lấy rượu cho cậu bao nhiêu lần nữa?"

Một người đàn ông Mỹ cao lớn có đôi mắt màu hổ phách dụ hoặc và mái tóc vuốt màu nâu sẫm tiến lại gần rồi ngồi xuống trước mặt anh. Đặt lên bàn chai rượu vang 1855 Bordeaux nổi tiếng. Ánh mắt anh ta nhìn theo cô gái vừa rời đi. Yết hầu khẽ lên xuống, rõ ràng là vô cùng yêu thích cô gái có thân hình bốc lửa vừa rồi.

"Người anh em! Đây đã là cô gái thứ năm cậu đuổi đi rồi. Cậu thực sự không cần sao? Thân hình kia quả thực khiến người ra không thể kiềm chế nổi. Rốt cuộc là cô gái nào đã khiến cậu thần hồn điên đảo đến mất cả phản ứng của đàn ông vậy?"

Vương Tuấn Khải đưa chai rượu lên uống cạn. Ánh mắt khẽ quét qua cô gái có thân hình bốc lửa vừa rồi, ngay sau đó khinh miệt thu ánh mắt về. Trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là hình ảnh của cô gái mang một phần tư dòng máu Việt có mái tóc đỏ rực như lửa kia.

Anh đưa tay lấy chai Bodeaux định bặt nắp uống thì Ron chặn tay anh lại:

"Không được, có lẽ cậu uống nhiều nên nhìn không rõ. Đây là chai 1855 Bodeaux, không phải thứ để cậu uống thế này. Cái này là tôi mua về, anh uống quá nhiều rồi. Đừng uống nữa, người Châu Á các anh khi thất tình đều uống rượu thành thế này à?"

Vương Tuấn Khải buông tay khỏi chai rượu, ngẩng lên nhìn Ron. Đáy mắt tràn ngập nỗi đau thương tuyệt vọng nhuốm cả màu mắt.

"Ron, anh đã từng bị người phụ nữ mình yêu bỏ rơi chưa?"

"Bị bỏ rơi? Không, chỉ có tôi bỏ rơi họ, làm sao đến lượt họ bỏ rơi tôi"

Khuôn mặt Vương Tuấn Khải tràn đầy bi thương, giọng trở nên khàn khàn. Nước mắt anh bắt đầu tuôn ra xối xả. Một người đàn ông như vậy, thấy anh khóc quả thực không dễ dàng. Hóa ra, không phải đàn ông không thể khóc mà là lí do khiến họ khóc có đủ quan trọng, đủ bi thương không mà thôi.

[Hoàn] Cô Gái Của TFBOYSNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ