Chương 17: Con đường chữ ngũ

492 19 1
                                    

Tôi đang phát tiết với Vương Tuấn Khải thì đột nhiên có gì đó rơi xuống ngay cạnh tôi. Tôi quờ tay ra 2 bên cầm vật đó lên. Nhờ ánh sáng mờ mờ tôi rùng mình sợ hãi khi thấy thứ mình đang cầm trên tay là 1 cái đầu bê bết máu:

- Á!!!!!!!!!!

Tôi ném cái đầu về phía Khải. Nhìn 1 lúc anh ta mới bình thản ném lại về phía tôi:

-" Cái của nợ gì vậy? Sao cô ném cho tôi? Trả cho cô!"

Tôi lập tức ngã xuống giả ngất, không ngoài dự đoán, Vương Tuấn Khải hoảng hốt chạy đến phía tôi. Tôi nhân cơ hội túm cái đầu ném vào người hắn. Có vẻ hắn đã đoán ra ý đồ của tôi,vội nghiêng người né sang một bên không ngờ lại ngã xuống người tôi. Trong khoảng khắc tôi và Vương Tuấn Khải gần như bất động nhìn nhau, tôi lấy hai tay che mắt hắn, đẩy hắn ra:

-" Biến thái! Mau bỏ tôi ra!"

Vương Tuấn Khải ngờ nghệch trả lời:

-" Ò "

-" Đi tiếp thôi, còn nghệt mặt ra làm gì". Tôi miễn cưỡng nói. Chau đôi mày lại. Hai tay khẽ phủi quần áo.

-" Ò"

Một phen vừa rồi khiến tôi sọ hãi không thôi, đành hạ mình đi rúm ró sau lưng Vương Tuấn Khải. Đi được 1 đoạn chúng tôi phát hiện ra trên một bức tường có khắc 1 con mãng xà rất lớn. Trên thân khắc chữ "Ngũ"

-" Cô nghĩ nếu nó là thật thì sẽ ăn thịt ai trước?"

-" Anh là Tiểu Thịt Tươi đình đám mấy năm nay, đương nhiên nó sẽ không bỏ lỡ miếng thịt ngon như anh rồi!"

Vừa nói xong, đôi đồng tử tôi giãn ra, mở to như sắp rớt tròng xuống đất.

- A... a... a...

- "Sao vậy?"

Mặt tôi trắng bệch, miệng bắp bắp. Một tay che miệng tay còn lại run run chỉ vào bức tường khắc hình con mãng xà nay đã biến thành mãng xà thật đang thoát ra, miệng chảy đầy rớt rãi đằng sau khuôn mặt nhìn tôi khó hiểu của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải nhíu mày tỏ vẻ không hiểu quay đầu ra sau nhìn. Rồi vẫn còn sức để nói câu:

-"Chết tiệt!!! Con rắn này nghe thấy lời vừa rồi của tôi à???"

Nói xong liền nắm lấy tay tôi kéo chạy thục mạng.

Chạy được một đoạn xa chúng tôi mới dừng lại, thở hổn hển. Tôi vẫn còn shock bởi "bức họa" vô cùng sống động vừa rồi kia nên mặt vẫn đơ ra. Chưa kịp hoàn hồn.

Tuấn Khải khuơ khuơ tay trước mặt tôi rồi cười nói:

-" Cô còn sống không?"

-" Anh cảm thấy con mãng xà vừa rồi thế nào?"

Tôi vẫn không nhúc nhích, nói thều thào.

Vương Tuấn Khải có vẻ rất ngạc nhiên nhìn tôi:

-" Tôi cứ tưởng cô bị dọa cho sắp "ngỏm" rồi không ngờ còn có thể nghĩ đến vấn đề này! Xem ra không thể coi thường cái đầu heo của cô được!"

Nghe đến từ "đầu heo" tôi trừng mắt nhìn hắn.

Hắn vẫn nói tiếp, cũng chẳng thèm để ý đến sắc mặt tôi.

[Hoàn] Cô Gái Của TFBOYSNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ