Chương 64: Thoải mái không sai!

1.6K 87 0
                                    

Chương 64: Thoải mái không sai!

Sesshoumaru đã rời Tây quốc ba ngày, cuối cùng là đi làm cái gì vậy? Fuyuki mặc chiếc áo choàng ngồi cạnh cửa sổ, hai cánh cửa sổ lớn mở ra, có thể nhìn thấy cảnh tuyết rơi trong viện, tuyết rơi ba ngày nay chưa từng dứt, chỉ là nhỏ đi nhiều.

Tên Sesshoumaru kia chắc không phải ăn xong rồi chạy chứ? Fuyuki buồn bực thở dài.

Một cơn gió xuất hiện mang theo bông tuyết tới trước mặt, Fuyuki trợn mắt thì thấy những đóa anh đào rơi xuống, bay lả tả xuống người cô. Nao nao, nghiêng đầu thì thấy một cậu bé mặc kimono màu trắng đứng dưới tàng cây anh đào, những bông anh đào đang bay bên cạnh cậu bé. Khuôn mặt tinh xảo không chút biểu tình, đôi mắt màu lam mang theo ý cười nhợt nhạt.

“Cảm ơn!” Fuyuki lấy tinh thần cười khẽ với cậu bé, không nghĩ tới đối phương nhíu mày đi tới phía cô.

“Mộc Mị”

“Hả?” Fuyuki mờ mịt nhìn cậu bé.

“Tên của ta, Mộc Mị.”

“Mộc Mị? Là linh hồn sống nhờ cây, là yêu quái mà chỉ cần cây bị gì thì sẽ có tai nạn tới, Mộc Mị đó sao?”

“Ừ!” Mộc Mị không tự nhiên quay đầu đi, tất cả mọi người đều biết cây mà Mộc Mị ở nhờ chỉ cần bị gì thì sẽ có vận rủi, nhưng mà ít ai biết khi Mộc Mị ột trận hoa bay lả tả xung quanh một người thì đó là lời chúc phúc, “Cái đó… Nghe nói ngươi đã cứu Linh Ngạn Cơ, cảm ơn….”

“… Cái đó không tính là cứu đâu!” Fuyuki bị Mộc Mị nhìn thì ngại ngùng, nếu lúc đó Sesshoumaru muốn giết Linh Ngạn Cơ thì cô cũng không ngăn lại, bởi vì cô và Linh Ngạn Cơ không có giao tình.

“Mặc kệ thế nào đi nữa vẫn cảm ơn ngươi.” Mộc Mị nói xong thì xoay người về phía cây anh đào.

Tuy chỉ là một cử chỉ vô tâm vậy mà lại được cậu bé đó cảm ơn, thật sự rất hổ thẹn đây! Fuyuki giật tóc, đột nhiên buồn ngủ, mơ màng ngủ cạnh cửa sổ.

Lúc mở mắt ra thì thấy ánh mặt trời, vất vả lắm mới có thích ứng được ánh sáng, Fuyuki nhìn xung quanh một vòng lại phát hiện không phải phòng của cô ở Tây quốc. Bốn phía không phải là cung điện Tây quốc mà là thế giới xi măng cốt thép.

“Nơi này là….” Cách đó không xa là cái cây trăm năm quen thuộc “Không lẽ… Ta đã trở về?”

Đi theo trí nhớ, chậm rãi đi tới phòng trước. Địa chỉ rất giống của ông nhưng phòng lại không giống như trong kí ức, không phải mà phòng mái ngói kiểu cổ xưa mà là phòng nhỏ có ban công. Xung quanh căn phòng này không giống như trí nhớ, cảm giác xa lạ giống như đây chưa từng là nơi cô ở.

Do dự rất lâu Fuyuki mới vươn tay bấm chuông. Trong lúc bất an không yên thì cửa mở ra, một người đàn ông bốn mươi tuổi, mang theo kính mắt màu đen, vẻ mặt dịu dàng. Quan trọng là hình dạng của hắn có chút giống cha, điều này làm Fuyuki bình tĩnh một chút.

“Xin hỏi cô có chuyện gì vậy?” Người đàn ông kia mở miệng hỏi.

“Cái đó…” Cắn cắn môi, Fuyuki mở miệng, “Ông biết Lạc Triết chứ?”

[Đồng Nhân Inuyasha] Tao Nhã Chính Là Sai Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ