Chap 72: Bi thương

310 16 0
                                    

Lá cây dần dần rụng thưa thớt, Thái Hậu liền ngã bệnh.

Tất cả mọi người đều biết bà không còn kéo dài được bao lâu, chính bà cũng biết, nhưng tất cả mọi người đều ăn ý mà cũng không nhắc tới.

Thoại Mỹ vẫn hay lui tới như bình thường, buổi sáng đi thỉnh an bà, bồi bà ngồi một buổi sáng, nói chuyện đút thuốc cho bà, buổi chiều lại cùng Kim Tử Long đến một lần. Hiện giờ, thời gian ban ngày nàng ở Lệ Hân Cung còn nhiều hơn ở Lạc Thủy Cung

Nhiều lần Thái Hậu đều ngơ ngẩn nhìn đến bụng nàng.

Những lúc bà không chú ý, Thoại Mỹ lặng lẽ quay đầu gạt lệ. Nàng biết Thái Hậu vẫn luôn chờ hài nhi trong bụng nàng ra đời, nhưng có lẽ bà đã đợi không được nữa rồi. Đến từng tuổi này, bà cũng chưa từng được ẳm bồng đứa cháu nào.

Thái Hậu kéo tay nàng qua vỗ nhẹ, thở dài: "Các con đều phải sống tốt, phải sống tốt... Ai gia đã an tâm rồi."

Thoại Mỹ hốc mắt đỏ lên, vội cúi đầu che giấu.

Thân thể Thái Hậu không khỏe, làm tâm trạng của Thoại Mỹ cũng đi xuống, mấy ngày nay luôn không muốn ăn gì, nhưng vẫn cố ép bản thân ăn một chút.

Nàng còn có thai, không thể bị bệnh, lại làm người lo lắng.

Kim Tử Long thấy nàng ăn đến vất vả, ôm nàng qua nhẹ giọng nói: "Nàng muốn ăn cái gì thì cứ phân phó Ngự Thiện Phòng đi làm. Nếu thật sự không muốn ăn thì thôi, đừng miễn cưỡng mình."

Thoại Mỹ lắc đầu, mỉm cười: "Thiếp không sao, hoàng thượng đừng lo lắng."

Kim Tử Long nói: "Mẫu hậu tuổi đã lớn, bà sống cùng chúng ta lâu như vậy, hiện tại là thời điểm để bà nghỉ ngơi một chút, đi bồi phụ hoàng. Nàng còn có trẫm và hoàng nhi trong bụng, không cần quá mức thương tâm."

Thoại Mỹ thấp giọng nức nở nói: "Hôm nay mẫu hậu nhìn chằm chằm bụng thiếp thật lâu, chắc chắn là bà muốn nhìn hoàng nhi chúng ta trông như thế nào, nếu ta có thể mang thai sớm một chút thì tốt rồi."

Hắn hôn lên trán nàng, khẽ nói: "Mỹ nhi có nghe qua lời này chưa, sau khi trưởng bối qua đời, nếu trong nhà vừa lúc có hài tử được sinh ra, vậy đứa nhỏ này chính là vị trưởng bối kia chuyển thế. Trời cao cho trẫm và nàng có hai đứa nhỏ, có lẽ chính là mẫu hậu luyến tiếc chúng ta, về sau còn muốn ở lại bên cạnh chúng ta."

Những lời như vậy nói không có căn cứ, nhưng hiện tại nàng lại nguyện ý đi tin tưởng, nàng xoa xoa khóe mắt, nói: "Hoàng thượng nói đúng, thiếp hẳn là nên vui vẻ một ít, mẫu hậu thấy cũng cao hứng."

Hắn thấy tâm trạng nàng đã tốt hơn, lại sờ bụng nàng, hỏi: "Hoàng nhi hôm nay có ngoan không?"

Thoại Mỹ nói: "Ngoan lắm. Hoàng thượng, thiếp cảm thấy tuy rằng bọn nhỏ còn chưa có sinh ra, nhưng lại cảm giác được, tựa hồ có một đứa đặc biệt hơi bướng bỉnh một chút, một đứa khác lại rất an tĩnh. Cái đứa bướng bỉnh kia, nhất định là tương đối giống chàng."

Hắn lập tức nói: "Trẫm cũng chưa từng bướng bỉnh."

Nàng hỏi lại hắn: "Đều nói hài tử giống cha mẹ, đứa bướng bỉnh kia nếu không giống hoàng thượng, chẳng lẽ là giống thiếp sao? Chàng cảm thấy thiếp rất bướng bỉnh?"

[LoMy] Long Đế cực sủng Mỹ Hậu Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ