Chap 66: Là ân tình hay hận chồng hận?

393 19 2
                                    

Quay lại vụ án hồng sâm. Dù Thoại Mỹ mang thai, nhưng cũng không vì thế mà chậm trễ việc minh oan cho Lan Tâm, cũng là minh oan cho bản thân nàng.

Vụ án này hoàng thượng giao cho Thượng thư đại nhân Thẩm Dịch phụ trách. Hôm đó, y đích thân đi đến tẩm cung tìm nàng.

"Vi thần tham kiến hoàng hậu nương nương."

Nàng đang cầm tách trà, liền đặt xuống rồi nhẹ nhàng nói: "Thẩm đại nhân không cần đa lễ. Hôm nay ngươi chủ động đến tìm bổn cung chắc đã có đáp án đúng chứ?"

Thẩm Dịch nghiền ngẫm trong chốc lát, rồi bỗng chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng, giọng điệu ôn hòa: "Vụ án này vô cùng bất lợi đối với nương nương. Vi thần bất tài bất lực, chỉ e không giúp được gì cho nương nương."

Thoại Mỹ quan sát hắn ta bằng ánh mắt sắc bén, như muốn nhìn thấu đáy lòng của hắn ta: "Thẩm đại nhân, ngươi nhất định biết một ít manh mối mà không muốn người khác nắm được."

Thẩm Dịch vẫn bình tĩnh lắc đầu nói: "Những thứ vi thần tra được đều đã bẩm báo hết rồi."

Thoại Mỹ nhếch môi cười nhạt, vẫn nhìn hắn ta chằm chặp. Trong mắt hắn ta ẩn chứa một tia thương hại không tan. Hắn ta nhất định biết cái gì đó nhưng không chịu nói.

"Thẩm đại nhân muốn trơ mắt nhìn bổn cung mang tội danh vốn không phải dành cho bổn cung sao?" Vẻ mặt nàng nghiêm túc, khóa chặt ánh mắt hắn ta.

Thẩm Dịch đông cứng người, vội cúi đầu cụp mắt nói: "Vi thần bất lực, mong nương nương thứ tội."

Thoại Mỹ nhìn hắn giây lát, phất ống tay áo một cái rồi nói: "Được rồi."

Hắn thấy vậy liền cúi người lui ra, nhưng vừa đến thềm cửa đã nghe văng vẳng tiếng hoàng hậu nương nương: "Lương Mỵ Trân, nàng đến khi nào mới chịu dừng lại? Hại chết đứa bé trong bụng Ninh tiệp dư rồi vu oan cho hoàng hậu chưa đủ sao? Nàng còn muốn ta giúp nàng hại chết long thai của hoàng hậu? Trong bụng của nàng cũng là long thai, sao lại không biết hai tiếng nhân từ chứ?"

Giọng nói của nàng không lớn cũng không nhỏ, đủ để một mình Thẩm Dịch nghe thấy. Tuy y cúi đầu nhưng bước chân đã hơi lảo đảo, có thể thấy đang lo lắng hoang mang cực độ.

Nàng đứng dậy, từng bước từng bước đến bên thềm, nhẹ giọng nói: "Bổn cung muốn đến Ngọc Đình cung một chuyến, chẳng hay Thẩm đại nhân có muốn đi cùng?"

Nói xong, khóe môi nàng cong rõ thành một đường. Cứ thế bước đi mà không đợi nghe câu trả lời của y, vì nàng đã biết rõ.

Phượng liễn dừng trước Ngọc Đình cung. Cung nữ đỡ nàng bước xuống, vừa đến cửa đã có tiếng của Tiểu Ý: "Nô tì tham kiến hoàng hậu nương nương"

Dường như ả cố ý nói to hơn bình thường. Mục đích thì chắc hẳn ai cũng biết.

Lương Mỵ Trân đang đứng hiên ngang trên bậc thềm trước tiền điện, trông thấy nàng cũng chỉ lạnh nhạt hành lễ, lên tiếng nói: "Hoàng hậu nương nương đại giá quang lâm, thật vinh hạnh cho tẩm cung hèn mọn này."

"Gần đây Trân phi muội muội vẫn khỏe chứ?" Thoại Mỹ vẫn ôn hòa hỏi han, một mặt liếc nhìn các cung nữ đang đứng hầu ở hai bên trái phải của nàng ta.

[LoMy] Long Đế cực sủng Mỹ Hậu Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ