CHƯƠNG 3

5.7K 490 43
                                    

《 Đế Thành Kế 》 là một bộ phim lịch sử giả tưởng, nói về cố sự nam chính mất mẹ chịu đủ ức hiếp sau đó nghịch tập xưng vương sáng lập một thế hệ sự nghiệp to lớn. Du Hiển Duẫn ở trong bộ phim sắm vai nhân vật Tam hoàng tử Nam Quốc Tuyên Tĩnh Thừa, về sau trở thành Khải An đế truyền kỳ một thế hệ.

Chân Lạc Mặc không có kịch bản, đối với bộ phim này chỉ hiểu biết chút ít do nhân viên đoàn phim truyền miệng nhau. Du Hiển Duẫn nói phải đối diễn đoạn ở Thừa Thiên Điện, Chân Lạc Mặc tìm kiếm đoạn lời thoại, quét mắt cấp tốc học thuộc, cố gắng nhập tâm vào nhân vật nhanh nhất.

Sau khi nhanh chóng chuẩn bị, Chân Lạc Mặc nhìn Du Hiển Duẫn. Du Hiển Duẫn gật đầu biểu thị có thể bắt đầu, vì câu lời loại thứ nhất là của Chân Lạc Mặc.

Chân Lạc Mặc vẫn như cũ nhìn Du Hiển Duẫn, sau khi thấy được Du Hiển Duẫn ra hiệu, ánh mắt Chân Lạc Mặc trong nháy mắt trở nên thảm thiết bi thương. Thanh âm cậu nhàn nhạt, lại giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Chân Lạc Mặc: "Tĩnh Thừa ca ca, ngươi có biết, trong lòng ta nhung nhớ đều là ngươi. Tô gia nữ nhi chúng ta, từ nhỏ chính là vì gia tộc mà sống. Ta biết vận mệnh của ta, nhưng ta không muốn nhận mệnh. Tối nay, ta muốn đem toàn bộ bản thân ta giao cho ngươi a."

Kịch bản trong tay Du Hiển Duẫn không được cầm chắc, cuốn kịch bản chi chít chữ thẳng tắp rớt xuống, vừa vặn đập trên đầu cục nắm Trăn Trăn đang làm ổ trong lòng ngực Du Hiển Duẫn, Trăn Trăn bất mãn giơ kịch bản bĩu môi kháng nghị. Du Hiển Duẫn xoa xoa đầu nhỏ của Trăn Trăn, một lần nữa cầm kịch bản lên, một lời khó nói hết nhìn Chân Lạc Mặc.

Trác Hành Kiện có lòng tốt nhắc nhở: "Là diễn đoạn đầu Thừa Thiên Điện, không phải đoạn thứ hai. Không phải diễn tình tiết không nên nói trước mặt trẻ con, mà là diễn đoạn đánh Thái tử một bạt tay á".

Chân Lạc Mặc nhìn người đại diện, mặt đỏ ửng.

Không khí xấu hổ nhanh chóng lan tràn, Chân Lạc Mặc vùi đầu lật xoạt xoạt kịch bản, cố gắng trốn tránh tất cả những chuyện vừa mới phát sinh. Ngược lại Du Hiển Duẫn sau khi nhặt kịch bản lên thoạt nhìn rất bình tĩnh, anh còn khen một câu "bản lĩnh học lời thoại rất tốt".

Chân Lạc Mặc nghĩ dưới tình huống này Du Hiển Duẫn không phải thật tâm muốn khen cậu, cậu thấp giọng: "sư ca xin lỗi."

Bùi Trực mới vừa chụp xong bộ ảnh 'chuyên nghiệp trong công việc' đi tới, vừa vặn nghe thấy Chân Lạc Mặc gọi Du Hiển Duẫn là sư ca, mà Du Hiển Duẫn luôn không thích cùng người khác dính líu thế mà còn thản nhiên thừa nhận. Đầu óc Bùi Trực xoay chuyển cực nhanh, cậu ta cũng lập tức đi tới nói: "Sư ca, liên quan đến đoạn diễn ở Thừa Thiên Điện, em có chút chi tiết nhỏ muốn thỉnh giáo anh."

Du Hiển Duẫn lạnh lùng liếc Bùi Chung Hiền, giọng điệu xa cách: "Những năm này học sinh tốt nghiệp Hoa Ảnh không một ngàn thì cũng tám trăm người, tôi cũng không nhiều sư đệ sư muội như vậy."

Bùi Trực đụng vào cái cái đinh không mềm không cứng cũng không thấy lúng túng. Ngược lại đi đến ngồi bên cạnh Chân Lạc Mặc, thân thiện quàng vai Chân Lạc Mặc. Bùi Trực tiếp tục nói: "Lạc Mặc gọi anh là sư ca, em tất nhiên cũng phải gọi anh là sư ca, chúng ta đều là học sinh Phương lão sư, đồng môn dòng chính."

[EDIT] NHẶT ĐƯỢC NHÃI CON CỦA ẢNH ĐẾNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ