Chương 2

13.3K 1.1K 481
                                    

Tuy bệnh nhân này không có người nhà, nhưng mỗi ngày đàn ông đến thăm hắn đều không trùng lặp nhau, âu phục đen cùng với quả đầu đinh, không cần hỏi, nhìn cũng biết là xã hội đen.

Nhưng một ngày đến thăm hắn cũng chỉ có 2 3 người, xem chừng người này ở bên trong cũng không phải nhân vật cốt cán gì, chắc hẳn chỉ là một tên đàn em.

Dương Mặc Thư xoa bóp cho hắn tới ngày thứ 13, phòng bệnh 250 bỗng nhiên có rất nhiều người đến.

Một mảng đen dày đặc, đứng ở ngoài phòng bệnh, nghiêm mặt, thần sắc lạnh lùng.

Dương Mặc Thư vẫn ôm sách và đồ ăn đi vào trong như thường, kết quả người còn chưa bước được vào, thì hộ lý cách cửa phòng còn 20 30m bước tới.

Âm thanh bác hộ lý thấp xuống, không nghe thấy được, "Toàn là một đám liều mạng, cháu đến gần làm gì? Tránh được thì tránh xa một chút."

Mí mắt Dương Mặc Thư giật giật, "Anh ta đã tỉnh rồi à?"

"Tỉnh rồi? Cậu ta không tỉnh lại đâu, người sống thực vật quá 6 tháng rất hiếm khi tỉnh lại, huống chi người này đã hai năm rồi, cả đời nằm ở trên giường thôi, mấy cái phô trương này chẳng qua là có người đến thăm cậu ta, chờ đi là được rồi."

Dương Mặc Thư không nói nữa, im lặng đứng ở ngoài vòng người, nhìn một đống rối loạn bùi nhùi ở cửa.

Có một người đàn ông xinh đẹp từ trong phòng bước ra, khí chất nhu hoà, khuôn mặt thanh tú khiến người ta không thể dời mắt.

Dương Mặc Thư chờ người kia với đám người vây quanh rời đi mới hỏi, "Cậu ta là ai vậy?"

"Ai biết cậu ta là ai, dù sao cũng không phải người tốt là chắc rồi, cố gắng làm tốt việc của cháu là được, đừng tò mò mấy thứ vô dụng đó, chờ bọn họ đi hết rồi cháu hẵng vào."

Nói xong đám người hộ lý liền đi, chỉ để lại một mình Dương Mặc Thư đứng đó, ôm một đống đồ ngơ ngác nhìn người đàn ông đó với người bên cạnh khẽ nghiêng đầu, mím môi cười yếu ớt.

Trong bệnh viện dường như không có ai thấy hứng thú với cảnh này, ngoại trừ Dương Mặc Thư.

Cho nên cậu trở thành một sự tồn tại đặc biệt trong một đám đen u ám này, một điểm trắng duy nhất, đứng ngoài cửa, bọn họ từng chút một lui sạch, không một ai ở lại.

Cửa liền trống rỗng.

Dương Mặc Thư bước vào phòng, đặt đồ lên chiếc bàn gắn trên giường bệnh, quan sát người trên giường.

Giống thường ngày, vẫn một dáng vẻ của người chết.

Có đàn em bưng một chậu nước ấm vào phòng, nhìn thấy Dương Mặc Thư, bèn cười thương lượng, "Bác sĩ Dương, lại tới xoa bóp à, vậy đúng lúc quá, anh thuận tiện lau giúp một chút đi, tôi thấy anh làm rất kỹ. . ."

Dương Mặc Thư nhìn người kia một lát, "Được, cậu để ở đây đi."

"Ai u, thật cảm ơn, vậy tôi ra ngoài hút điếu thuốc, lát nữa sẽ trở lại."

[ĐM][Edit] Thừa nóng mà ăn 趁热吃 - Thương Bạch Bần Huyết Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ