Chương 17: Sơn trùng thủy phục tầm u kính

8 1 0
                                    

Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.
Một đám người được mang vào Ngọc viên, trong số đó Quân Ngọc nhận ra Sở Hoa, Sở Vi cùng với tu sĩ trung niên gác cổng tại Triều Dương Đường. 

Ngoài ra, Sở Dung Dung cùng Sở Tĩnh cũng tới.

Mọi người hành lễ, Vân Thiên Điệp giới thiệu thân phận Diệp Thanh Vũ, trong ánh mắt hoặc khiếp sợ hoặc kính sợ mọi người, đem quyền làm chủ giao cho Diệp Thanh Vũ.

Quân Ngọc yên lặng ngồi bên người Diệp Thanh Vũ, từ góc độ của cô, vừa vặn nhìn thấy hết vẻ mặt của mọi người.

Sở Hoa không chút biến sắc, Sở Dung Dung cùng Sở Tĩnh nâng nhau đứng chung một chỗ, hai cô nhóc này sắc mặt trắng bạch yếu ớt, thân thể cũng ở không tự chủ run rẩy, hiển nhiên, bị tình cảnh dọa, nghĩ đến, có thể đã có người nói cái gì với mấy đứa này rồi.

Kỳ thực, Quân Ngọc cũng có thể nghĩ đến, Vân Thiên Điệp bất luận ra sao đều sẽ không để cái chết của Sở Phượng Nghi liên hệ quá nhiều đến Sở gia. Có câu nói, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Mặc kệ Sở Phượng Nghi đến cùng bị ai hại chết, với bên ngoài hung thủ cũng không thể là người nhà họ Sở.

Diệp Thanh Vũ mặc dù là Đường chủ Chấp Pháp Đường, nhưng chỉ bằng một thi thể đứa bé gái không nói lên được điều gì, cũng không thể mạnh mẽ làm lớn chuyện ở Sở phủ. Vân Thiên Điệp muốn tẩy trắng Sở phủ, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.

Nghĩ tới đây, Quân Ngọc nghiêng đầu, nhìn về phía Diệp Thanh Vũ. Bề ngoài Diệp Thanh Vũ là cực kỳ tuấn tú, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy hắn, tuyệt sẽ không lưu ý tới dung mạo của hắn. Khí chất của người này rất đặc biệt, đó là một loại ác liệt nội liễm hàm súc. 

Nhìn từ xa, sẽ chỉ cảm thấy người này như một thanh kiếm đen nặng, thâm trầm ngưng đọng, khí độ tự nhiên. Chỉ khi nào có tâm tư tìm tòi nghiên cứu, đến gần người này, loại bá đạo ác liệt kia sẽ như kiếm khí, trong nháy mắt xuyên thấu thần hồn. Nó chỉ cần người thần phục, xem thường cùng người sánh vai. Chỉ cho nhìn từ xa, không cho tới gần.

Người ác liệt cô tuyệt từ tận xương như vậy, Vân Thiên Điệp có qua loa được không? Như là đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó thú vị, Quân Ngọc hơi nhếch khóe môi. Như thế, sự tình sẽ càng thú vị, đúng không?Bàn tay Vân Thiên Điệp ở giữa không trung đè xuống, trong Ngọc viên nháy mắt yên tĩnh lại. Chỉ nghe Diệp Thanh Vũ phân phó nói: "Các ngươi tới nhìn một chút, đây có phải là Sở Phượng Nghi không?"Mười mấy người lục tục đi lên phía trước, sau khi hoặc bi thống hoặc khiếp sợ, nhao nhao biểu thị, chính là tiểu cô nương kia.

"Chắc không phải đâu, thảm quá, ngày hôm qua còn rất tốt mà!""Đây là tội nghiệt gì vậy! Ai, trời ạ, tiểu cô nương còn sống sờ sờ, liền cứ thế mất đi."

"Ngày hôm qua ta còn thấy nàng ấy cười, chớp mắt một cái đã cách biệt âm dương, ai, "mệnh đồ vô thường, nhân nại chi hà" (số mệnh vô thường, biết phải làm sao)!"...

Đợi đến mọi người bình tĩnh lại, Sở Hoa đi lên trước, nói: "Hồi bẩm Diệp đường chủ, Sở Phượng Nghi xuất thân từ chi nhánh thế tục Sở gia, bởi vì có linh căn, được đưa đến chủ gia ở thành Thiên Âm bồi dưỡng. Ở Sở gia, những đứa bé như vậy đều được thu xếp tại hậu viên Triều Dương Đường, Sở Phượng Nghi và hai đứa bé cùng là xuất thân từ phàm tục ở cùng một khu nhà nhỏ. Trong ba đứa bé này, Sở Phượng Nghi linh căn tốt nhất, là Song Linh căn, Sở Dung Dung là Tam Linh căn, Sở Tĩnh là Tứ Linh căn."

Trí giả (Nữ phụ tiên hành)- Vũ Thiên Đích Yến TửWhere stories live. Discover now