Chương 25

7.7K 468 19
                                    

......

Mọi bằng chứng đã có đủ, Lisa cũng đã thừa nhận việc mình có gây thương tích cho Yang Woo Suk do vậy cô bị tạm giam 48 tiếng đợi đơn khởi tố được gửi lên tòa. Cô tự trách bản thân mình sao quá nóng nảy để rồi người con gái kia lại khóc vì mình, sẽ như thế nào nếu Tiểu Lili biết được appa nó bị kiện ra tòa? Bạn bè sẽ lại kì thị, xa lánh nó. Lỗi tại cô cả. Phải làm sao đây...

Đang miên man chìm vào nỗi day dứt thì viên cảnh sát đến mở cửa nhà giam. Lisa như kẻ sắp chết khát tìm thấy nguồn nước ngọt.

- Lalisa Manoban, có người đến thăm cô!

Mọi hi vọng phút chốc sụp đổ. Làm sao có thể trông chờ vào cái được gọi là kì tích chứ?

Cô thật sự rất nhớ nhưng cô không dám đối mặt với cô ấy, cô sợ nhìn những giọt nước mắt đó, cô sợ thấy dáng người tiều tụy của cô ấy vì lo lắng cho cô.

-Tôi... - Cô ngập ngừng - Không muốn gặp cô ấy...

Viên cảnh sát đến báo cho Chaeyoung biết. Chaeyoung bàng hoàng. Tại sao Lisa không muốn gặp cô!?

- Lisa-ah!! Tại sao vậy!!? Tại sao Lisa lại không muốn gặp em... Lisa không nhớ em sao!!? - Giọng cô mong manh vỡ òa.

Ở bên trong căn phòng tối om kia, Lisa bịt tai mình lại. Làm sao cô không nhớ cho được nhưng cô không muốn nghe thấy giọng nói đó. Nó khiến cô thấy mình thật tồi tệ, cô chẳng làm gì được cho Chaeyoung cả. Bỗng nhiên cô muốn có một người nào đó mạnh mẽ hơn cô, tốt hơn cô để có thể thay thế cô chăm sóc cho mẹ con Chaeyoung.

- Cô Park à, cô ấy không muốn gặp cô... Mong cô đừng gây mất trật tự ở đây... Mời cô về cho.

Có lẽ Chaeyoung không nên tiếp tục ở đây. Cô phải tìm cách kháng án cho Lisa.

***

Lisa nhức đầu với mớ suy nghĩ hỗn độn của mình. Ngủ. Phải rồi, ngủ thì sẽ không phải nghĩ, sẽ không đau, sẽ không nhớ đến nữa. Nhưng cô nào có biết hình ảnh Chaeyoung lại xuất hiện trong giấc mơ của mình.

Cô thấy mình cùng cô ấy đứng giữa một vừa hoa tuyệt đẹp. Gió nhè nhẹ thổi làm những cánh hoa êm ả rơi xuống, khung cảnh thật tuyệt.

Cô tặng cô ấy một cành hoa, cô ấy mỉm cười.

Nụ cười tuyệt đẹp.

Thế nhưng tại sao cô lại quay lưng bước đi?

"Đừng đi mà..."

Bàn tay nhỏ bé ấy kéo cô lại. Ôm chặt cô từ phía sau.

"Hứa đi. Hứa với em rằng đừng bao giờ buông tay."

Cô mỉm cười. Nắm chặt bàn tay ấy lại.

"Lisa hứa."

Lisa bừng tỉnh. Miệng vẫn lẩm bẩm

- Đừng buông tay... đừng bao giờ buông tay.

Phải chăng giấc mơ đó đã tái hiện lại một kỉ niệm giữa cô và Chaeyoung trong quá khứ?

***

- Noona!! Sooyoung noona!! Nguy rồi !! Nguy rồi!!

- Làm gì mà la oai oái thế!? - Sooyoung bực bội nạt em trai mình.

[ Chaelice] - Đồ Ngốc Lalisa |End|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ