Sau cuộc nói chuyện với mẹ, Saint mệt nhoài vì khóc quá nhiều khiến đầu óc quay cuồng, hốc mắt cay sè cổ họng thì khàn đặc. Bước vào phòng cậu nằm vật ra giường suy nghĩ về những gì vừa diễn ra.
Saint không trách mẹ Perth vì sao lại làm vậy với cậu và cũng không hờn giận gì bà. Vì cậu hiểu bà làm vậy cũng chỉ vì lo lắng cho anh mà thôi. Thử hỏi có vị phụ huynh nào muốn cho con mình chơi với một người đã không có ba rồi còn là Gay như cậu không?
Biết đâu nếu Perth gần gũi thân thiết nhiều với cậu rồi nảy sinh tình cảm thì sao. Làm cha mẹ có ai muốn con trai mình đem lòng yêu một người con trai khác đâu. Nên bà cấm cản cũng đúng thôi.
Nhưng có 1 điều cậu buồn mẹ Perth là tại sao bà lại mắng chửi mẹ cậu cơ chứ. Mẹ cậu có làm gì sai đâu, đáng ra bà phải cảm thông cho mẹ Nuk mới phải. Tại sao bà không thể nghĩ cho mẹ cậu dù chỉ một ít, ít thôi cũng được. Thì có lẽ cậu sẽ không buồn bà như bây giờ...Lúc này đây người cậu lo nhất có lẽ là anh. Cậu lo anh sẽ vì cậu mà cự cãi với mẹ, sẽ vì cậu mà làm mẹ anh buồn lòng. Điều đó cậu không hề muốn một chút nào. Và cậu còn lo hơn sau sự việc hôm nay sợ rằng những ngày sau này mẹ anh sẽ càng cấm cản nhiều hơn vậy có nghĩa cậu sẽ không được gần bên anh nữa. Cậu sợ điều đó sẽ sảy ra, cậu sợ những tháng ngày tiếp theo cậu sẽ không có anh kề bên. Nỗi sợ này còn lớn hơn gấp trăm lần nỗi sợ người khác kì thị xa lánh. Lo lắng cho anh khiến cậu không thể nằm yên, bật dậy cậu ngồi ngây ngốc bên cửa sổ để chờ đợi bóng anh bên căn phòng đối diện.
Chờ mãi chờ mãi mà chưa thấy anh đâu khiến cậu càng lo nhiều hơn. Cậu muốn gọi để hỏi anh có sao không, nhưng cậu sợ lỡ may anh đang bên cạnh mẹ thì sao. Nên cậu đành lặng lẽ nhắn cho anh một tin.
- Perth à anh có sao không? Đừng vì em mà cãi lời mẹ anh, làm vậy em thấy mình có lỗi lắm.
Gửi tin nhắn đi cậu chờ đợi trong bất an, hồi hộp. Chờ đợi câu trả lời của anh mà tim cậu cứ quặn thắt từng cơn. Cảm giác không tốt cứ vây lấy suy nghĩ cậu. Giá như có phép màu thì cậu chỉ ước rằng ngay lúc này cậu có thể thấy anh mỉm cười là cậu có thể yên lòng rồi. Nhưng cuộc sống nào có phép màu, nào có ai bán điều ước. Chỉ có bản thân mình phải chấp nhận đối mặt với mọi thứ và cố gắng vượt qua mà thôi.
Chờ đợi mỏi mòn cậu ngủ vùi trong giấc ngủ mộng mị, những việc sảy ra chiều nay cứ chập chờn trong đầu khiến giấc ngủ chẳng còn an yên...Thức dậy đầy mệt mỏi về tinh thần lẫn cơ thể. Cậu lại lê bước chân ra đứng trước cửa sổ chờ đợi anh mà cũng chẳng thấy đâu. Tấm rèm im lìm che khuất tất cả về anh về căn phòng rộng lớn ấy. Điện thoại cũng chẳng có 1 dòng tin hồi âm nào từ anh.
Cậu uể oải đứng dậy chuẩn bị đi học biết đâu sẽ gặp anh ngay khúc cua đầu ngõ nhỏ thì sao. Nghĩ vậy cậu nhanh chóng làm mọi thứ thật nhanh.
Bầu trời hôm nay thật buồn mây kéo âm u cả 1 khoảng trời, không có tia nắng ấm nào len lỏi được qua đám mây đen. Gió lùa nhẹ từng cơn vào người khiến cậu rùng mình một cảm giác lành lạnh vây quanh cơ thể mảnh khảnh của cậu. Cậu đứng đây chờ anh mà mãi cũng chẳng thấy anh đâu, cậu vẫn kiên trì chờ đợi anh.l, dẫu cho cơn mưa đang kéo tới.
Mưa, cơn mưa kéo đến trắng cả vùng trời mà anh vẫn chưa thấy đâu cậu vẫn đứng đó kiên định chờ đợi anh. Nếu có ai bảo cậu ngốc cậu cũng chịu, có ai bảo cậu mù quáng cậu cũng không ý kiến gì. Bởi với cậu anh là tất cả, là tình yêu là niềm tin và là cả bầu trời tương lai của cậu. Chỉ cần anh không xa cậu thì cậu sẽ không xa anh. Chỉ cần anh không xua đuổi cậu thì cậu vẫn bên anh. Chỉ cần tình yêu này được cất giấu thật kỹ là cậu vẫn còn cơ hội bên anh. Để được cùng anh đi tiếp những tháng ngày dài phía trước. Với cậu chỉ cần có vậy mà thôi, một ước muốn nhỏ nhoi và giản đơn vô cùng....
BẠN ĐANG ĐỌC
PerthSaint: Lối Đi Nào Cho Chúng Ta? (Hoàn)
RomanceCậu đắm chìm trong tình yêu âm thầm dành cho anh mà không màng tới mọi tình cảm tốt đẹp xung quanh mình. Bên anh với tư cách là người bạn thân là đứa em trai bé bỏng cần được chở che. Tình cảm ấy chưa một lần được nói ra. Anh bên cậu bảo bọc lo lắng...