⊵ No-End House PT. 10

43 16 0
                                    

Tôi bắt đầu bò đi , tôi cũng chẳng biết mình đi đâu nữa ; tôi không biết cửa vào khi nãy ở đâu rồi , và càng không biết vị trí của lối ra . Nên tôi cứ bò đi , da tay da chân tôi trở nên khó chịu vì cái đám côn trùng ma này . Sau cỡ 1 tiếng như vậy , cuối cùng tôi cũng nhìn thấy lối ra . Tôi bám vào cái cây gần nhất để tự nâng mình lên , rồi vô thức vỗ vào 2 tay và 2 chân mà chẳng để làm gì cả . Tôi cố gắng chạy , nhưng không thể , cơ thể tôi đã trở nên rã rời sau cái màn bò lăn bò lết khi nãy , rồi cả đám côn trùng ấy nữa chứ . Tôi lê những bước chân run rẩy để di chuyển đến cánh cửa , tựa vào những cái cây trên đường đi để không phải té .

Còn cách cái cửa có vài feet thì tôi nghe thấy nó , cái tiếng ậm ừ nho nhỏ quen thuộc . Có vẻ nó đến từ căn phòng tiếp theo , và có vẻ như nó bí ẩn hơn cả khi nãy . Gần như tôi có thể cảm nhận nó đang ở bên trong cơ thể của mình , giống như khi mà bạn đứng kế dàn âm thanh ở buổi trình diễn nhạc rock vậy . Cái tiếng ậm ờ càng to lên , thì cái cảm giác khó chịu mà bọn côn trùng gây ra cho cơ thể tôi càng giảm . Khi mà tôi đặt tay lên cái tay nắm cửa , thì bọn bọ biến mất hết nhưng tôi không thể xoay nắm cửa được , tôi không cho bản thân mình làm như vậy . Tôi biết 1 điều rằng , nếu tôi thả tay nắm cửa ra , lũ bọ sẽ quay lại và tôi thì không thể nào còn đủ sức để chạy về phòng số 4 nữa . Tôi cứ đứng đó , đầu dựa vào cánh cửa được đánh số 6 , tay thì run lẩy bẩy . Còn cái tiếng ậm ờ quái đản kia thì lớn đến nỗi tôi không thể giả vờ suy nghĩ được nữa . Giờ thì tôi biết rằng mình chẳng còn đường lùi nữa , mình phải đi tiếp thôi . Vào phòng 6 thôi , căn phòng số 6 địa ngục ...

[CREEPYPASTA NGẮN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ