17

2.3K 144 2
                                        

Sau lưng là bức tường lạnh tanh, đầu mũi quanh quẩn hương bạc hà dìu dịu.

Anh nấp trong lòng Chiêm Dữ, trước mắt là một màu đen kịt.

Dư Lịch không bỏ cuộc, dùng cái giọng nhão nhẹt chảy nước hỏi: "Chiêm Dữ, anh có người mới à?" Thấy Chiêm Dữ không phản ứng, cậu ta gặng hỏi tiếp, "Cho em xem mặt được không?"

Chiêm Dữ hơi cựa mình, hơi thở Tiêu Cát bỗng chốc nặng nề, tưởng Chiêm Dữ thật sự buông ra, anh hoảng hốt víu áo cậu.

Chiêm Dữ cúi đầu, nhìn khuôn mặt trắng nhợt của anh, bàn tay dày rộng đặt lên mu bàn tay anh, nắm thật chặt. Đoạn, nói với Dư Lịch: "Không được."

Dứt câu, chẳng màng sự có mặt của Dư Lịch, đè Tiêu Cát vào góc tường, say mê hôn anh như chốn không người.

Mặt Dư Lịch xanh mét, lưỡng lự giữa đi và ở một hồi, cuối cùng hậm hực bỏ đi.

Tiêu Cát ngửa đầu, bị hôn đến nhũn người. Chiêm Dữ ôm hông anh, đôi môi xuôi theo sườn mặt rải rác những nụ hôn nhỏ, kế đó mút mát dái tai anh. Tiêu Cát lén liếc nhìn, thấy Dư Lịch bỏ đi mất, lòng anh trào dâng chút hả hê. Anh đặt tay lên vai Chiêm Dữ, nhắc khẽ: "Cậu ấy đi rồi."

Chiêm Dữ không đáp, Tiêu Cát hỏi tiếp: "Làm vậy không sao chứ?"

"Làm gì cơ?"

"Để cậu ấy thấy. . . có ảnh hưởng đến. . ."

"Cậu ta không quan tâm đâu." Vừa nói Chiêm Dữ vừa nhìn anh chằm chằm.

Lông mi anh thật dài, rũ xuống như thế chỉ khiến cậu muốn chạm vào. Ý nghĩ mới xẹt lên trong đầu, tay đã nhanh trước nhất.

Bị chạm như thế, Tiêu Cát phản xạ nhắm nghiền mắt, hàng mi khẽ run.

Chiêm Dữ rút tay về giấu sau lưng, hỏi: "Anh có để ý chuyện thế này không?"

Tiêu Cát đáp: "Có chứ! Nếu là người tôi thương, anh ấy nhìn đàn ông khác xíu thôi tôi sẽ ghen muốn chết."

Chiêm Dữ nghe xong, trầm tư như có điều suy nghĩ.

Chỗ họ đứng nói chuyện chẳng hề bí mật gì, Tiêu Cát không muốn ở lâu, anh chống tay kéo giãn khoảng cách đôi bên, hỏi: "Cậu còn muốn hút thuốc không?"

Chiêm Dữ trùm nón lần nữa, hai tay đút túi áo, "Không hút nữa."

"Vậy, ta về thôi." Tiêu Cát xoay người, Chiêm Dữ đợi một chút mới theo sau, bước chân không ngắn không dài, vừa vặn cách anh khoảng nửa mét.

Một trước một sau, trong lối thoát hiểm mờ tối, một thứ tình cảm dần nảy mầm nhưng không ai nhận ra.

Tới tầng ba, Chiêm Dữ giúp Tiêu Cát mở cửa, anh đứng trong vùng sáng còn cậu thì ẩn trong tối. Ngay lúc sắp đi, ngón tay Tiêu Cát thoáng bị níu lại, anh phản xạ ngoảnh đầu nhìn, chỉ là cửa đã đóng.

Về đến phòng, Lâm Hủ còn đang ngủ, vali mở toang như cũ. Tiêu Cát tiếp tục sắp xếp mớ đồ dở dang, loay hoay hơn nửa tiếng, anh thở một hơi dài, ngã người lên ghế sofa.

Tiêu Cát lấy di động, thấy bên nhân sự gửi tin, hỏi anh khi nào dùng cơm.

Theo lịch trình là sáu giờ, Tiêu Cát liếc nhìn Lâm Hủ đang ngủ say như chết, sau đó trả lời người nọ năm giờ có mặt.

Số LạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ