(Thanh vấn vu thiên*: tiếng động đến trời)
Kinh thành là một nơi vô cùng tấp nập, khá giống hoàng thành năm xưa y ở, nhưng dĩ nhiên cũng có một phần khác xa. Nó vô cùng, vô cùng, vô cùng lớn, cũng vô cùng nhộn nhịp, vô cùng tấp nập.
Cũng vì sợ y lạc mất, Hạ Huyền cố tình nắm chặt tay Sư Thanh Huyền, mặc kệ người xung quanh có nhìn hay không. Mà cũng chẳng ai nhìn, mọi người vẫn đang quan tâm đến việc mình buông bán thế nào, hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền.
Sư Thanh Huyền thấy hắn hành động như vậy dĩ nhiên không thể không làm theo, nếu lại trái ý hắn, không biết đêm nay lại phải chịu phạt thế nào. Chuyện ở đạo quán hôm qua vẫn còn khiến đầu óc y quay cuồng trong mơ hồ, không muốn nhớ, cũng không thể quên được.
Tay Sư Thanh Huyền chủ động đan năm ngón vào tay Hạ Huyền, đáp lại cái nắm tay của hắn thật nhẹ nhàng, mà cũng có ý nghĩa rất sâu sắc. Hạ Huyền bị hành động này làm cho bất ngờ, dĩ nhiên cũng đáp lại bằng hành động giống hệt.
Hắn ghé sát vào tai y, nói nhỏ: "Ta không chờ được đến tối nay!"
Tai mắt Sư Thanh Huyền đỏ đến không tả nổi, tay nắm tay với Hạ Huyền không chịu được mà siết chặt hơn. Cho dù có muốn lên tiếng, y cũng không thể, hiện tại đang ở ngoài trời, y dĩ nhiên không muốn người khác để ý đến mình.
Không biết đằng trước có chuyện gì, một đám người hồ nháo chẳng biết tả thế nào. Dòng người tấp nập cũng dần dần tản ra, Sư Thanh Huyền có thể thấy rõ một đám người mặc đồ đen đang chạy nhanh như mũi tên.
Hạ Huyền định ôm lấy Sư Thanh Huyền, không cho những kẻ đó đụng trúng ái nhân. Tuy nhiên, không biết là vô tình hay cố ý, một tên áo đen vẫn đụng trúng Sư Thanh Huyền, một thứ gì đó rơi ra từ ống tay áo hắn.
Nhìn thấy chuyện này có vấn đề, Sư Thanh Huyền đanh mày nhìn về phía đám người kia, lại nhìn xuống vật mà hắn vừa đánh rơi. Đợi đến khi mọi người không để ý, Sư Thanh Huyền cuí xuống nhặt lên, nhìn thật kĩ.
Thôn dân giáp nói: "Chuyện gì vậy? Ban ngày ban mặt mà mặc đồ đen như đêm hôm, chẳng ra thể thống gì!"
Thôn dân ất khoanh tay: "Con mẹ nó, có để ai làm ăn không? Cá vừa bắt lên đã dính bụi, làm sao ta bán?"
Thôn dân bính nói nhỏ: "Ngươi la thét to như vậy làm gì? Cứ im lặng, vẫn bán được đấy thôi!?"
Thôn dân đinh chỉ thẳng vào thôn dân bính: "Nè nè coi lại cái miệng quạ đen của ngươi đi nha!"
Thôn dân bính đáp ngay: "Miệng quạ đen còn đỡ hơn môi thịt bò! Ngậm miệng lại không chừng sẽ có người mua hàng!"
Thôn dân mậu tức giận, đá rổ cá của thôn dân ất: "Cũng tại đám cá này của ngươi mà ta mới không bán được! Bây giờ bẩn rồi thì bẩn luôn, không cần ở thành này nữa!"
Thôn dân kỉ cười khinh: "Tại mình chứ tại ai mà ở đó than trời trách đất? Tạo nghiệp có ngày trời quật lại không chừng!"
Thôn dân kỉ vừa dứt lời, một cơn gió không biết từ đâu đến, hất bay sạp bán trâm của thôn dân mậu. Hắn nhanh chóng chạy lại sạp của mình, không quan tâm đụng trúng bao nhiêu người qua đường, số trâm đó là nguồn kiếm sống của hắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Song Huyền] THIÊN ĐỊNH DUYÊN.
Fanfiction*Tác giả: Litre24. *Thể loại: xuyên không, trùng sinh, huyền huyễn, đam mỹ, HE, ABO. *Pairing: Song Huyền (quỷ vương nghèo rớt mồng tơi công x thông minh tiêu sái hài hước thụ). *Nội dung: Sư Thanh Huyền là một bác sĩ trẻ chẳng may gặp tai nạn r...