Chương 19: Chẩn bệnh Hoà quý phi (nhị).

355 28 2
                                    

Hoàng Đế ngồi trên ghế trong tẩm điện, nhìn thái giám: "Ta có yêu nàng không?"

Tố Nguyên là thái giám thân cận của ngài, cũng là người mà ngài tin tưởng nhất. Nhưng xét về chuyện tình cảm hay hậu cung, dĩ nhiên Tố Nguyên không phải người quá hiểu biết.

Hoàng Đế có thể cho hắn làm bất cứ chuyện gì, từ bưng trà, rót nước, báo cáo công văn, đến viễ lau chùi tẩm điện. Nhưng hỏi hắn ngài có yêu Hoà quý phi không, chuyện này không nằm trong sở trường của hắn.

Tố Nguyên nói: "Bẩm bệ hạ, tất nhiên là yêu!"

Hắn có thể thấy tình ý trong ánh mắt ngài đối với Hoà quý phi. Ôn nhu như vậy, ân cần như vậy, đến Hoàng Hậu còn không được, làm sao không phải là yêu? Câu hỏi này của tên đại phu kia đúng là quá ngộ nghĩnh.

Cũng vì câu hỏi này mà Hoàng Đế mất ăn mất ngủ cả một ngày, tối cũng không thị tẩm ai. Nghe nói cũng huỷ buổi cơm cùng Hoàng Hậu, có thể thấy đây là một đả kích rất lớn.

Hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, đây là lần đầu Tố Nguyên thấy ngài hao tâm tổn sức vì lờn nói của một kẻ vô danh.

Một thái giám từ ngoài chạy vào: "Bẩm bệ hạ, tên đại phu đã đến! Hắn đang chờ ở ngoài cùng hai người nữa!"

Hoàng Đế phẩy tay, làm động tác như muốn đuổi người đi. Thái giám kia đã xoay người, soạn lời để nói với Sư Thanh Huyền, nhưng lại bị Hoàng Đế gọi lại.

Ngài nói: "Truyền, truyền đi!"

Thái giám vui vẻ cười, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi tẩm điện, cho mời Sư Thanh Huyền, Hạ Huyền và Hoa Y Na vào.

Khi vừa vào tẩm điện, đập vào mắt Sư Thanh Huyền là một khung cảnh chói mù cả mắt. Vàng ròng được nạm lên ghế, bàn, rồi đến tường, trần và đất, thậm chí còn có nhiều ngọc ngà châu báu được đính lên đó, đúng là quá sang trọng rồi.

Nhớ năm xưa ở điện Phong Sư, y được ca ca Sư Vô Độ tặng rất nhiều thứ quý giá, đều là những bảo vật độc nhất vô nhị. Nhưng y chưa hề muốn phô trương, thậm chí còn cất đi ở một góc điện, không muốn cho người ngoài biết.

Cả thiên hạ này ai cũng biết ngài là Hoàng Đế, ngài không cần phải phô trương thế này.

Đợi thái giám ra ngoài, trong tẩm điện ngoại trừ Tố Nguyên là người thân cận, chỉ có Hạ Huyền, Sư Thanh Huyền, Hoa Y Na và Hoàng Đế. Ngài thở dài, chỉnh lại tư thế ngồi sao cho vừa thoải mái vừa uy nghiêm.

Hoàng Đế nói: "Nàng bị gì? Tại sao phải nói chuyện riêng với trẫm?"

Sư Thanh Huyền nhìn Hạ Huyền bằng đôi mắt vô cùng lo lắng, sau đó lại nhìn sang Hoa Y Na đang nhìn xung quanh. Hạ Huyền nắm chặt tay y, cố trấn an Sư Thanh Huyền khi y đang rung rẩy.

Hắn không biết căn bệnh này là gì, cũng không biết vì sao y lại sợ hãi như vậy, nhưng chỉ cần hắn còn ở đây, Sư Thanh Huyền sẽ không sao. Nếu tên Hoàng Đế này muốn lấy đầu y, hắn tất nhiên không để ngài sống yên.

Y hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần: "Bẩm bệ hạ, Hoà quý phi bị ung thư tử cung!"

Đây là lần đầu ngài nghe đến tên của một căn bệnh vô cùng lạ lẫm này. Các thái y trong cung chưa hề nói đến nó, mà cũng không ai nghe cái tên này, dĩ nhiên sẽ nghĩ Sư Thanh Huyền nói xằng bậy.

[Song Huyền] THIÊN ĐỊNH DUYÊN. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ