Chương 3: Tiểu Huyền.

855 68 13
                                    

Sư Thanh Huyền khoanh tay: "Có chuyện gì, sao lại đưa ta đến đây?"

Nhìn vợ tên to con kia nằm trên sạp gỗ, lòng Sư Thanh Huyền có hơi nhẹ nhàng một chút. May mắn nàng không mang thai, nghĩa là tên to con này không mang y về làm "bà" mụ.

Tuy nhiên, vợ hắn lại ốm yếu lạ thường, khuôn mặt kia dù xinh đẹp đến đâu cũng rất xanh xao, một chút huyết sắc cũng chẳng có. Quan sát nàng thở, hình như có hơi ngập ngừng, khó chịu.

Chuyện này có thể liên quan đến phổi, nhưng Sư Thanh Huyền là bác sĩ khoa thần kinh, mấy chuyện này làm sao mà rành!? Cũng may y từng học một khoá về các cơ quan khác trong cơ thể, có thể nói là tạm xem xét tình hình rồi chữa trị.

Tên to con quỳ xuống, nắm lấy tay người vợ đang ngủ: "Phu nhân của ta, không biết bao giờ đã bị đau ngực dữ dội! Nàng còn khó thở, hai tay, lưng, vai vô cùng khó chịu!"

Đàn em ất bước lên: "Ban nãy đại tẩu vẫn còn khoẻ mạnh, tự nhiên ngực trái đau thắt rồi ngã xuống! Bọn ta không biết phải làm thế nào!"

Sư Thanh Huyền quan sát xung quanh rồi đáp: "Ta thấy các ngươi xử lí thế này là tốt! Nếu nàng lại lên cơn co thắt dữ dội thì nên đặt nàng nằm xuống, hoặc để nàng nghỉ ngơi, tránh di chuyển!"

Tên to con xoay lại nhìn y: "Y Y bị làm sao vậy? Có thể cứu nàng không?"

Sư Thanh Huyền đi đến, y vốn định đặt tay lên ngực nàng kiểm tra như thói quen, tuy nhiên, nghĩ lại thì thời này làm gì được phép làm chuyện đó!? Hơn nữa, xung quanh y toàn là xã hội đen, nói sai một cái là đầu bay đi mất, y đành rút tay về.

Thở dài một hơi, y nói: "Nàng bị bệnh tim!"

Tên to con nói: "Có chữa được không?"

Sư Thanh Huyền lắc đầu: "Chỉ có thể phòng, không thể chữa!"

Đó đến giờ, các đại phu bắt mạch cho Y Y cũng từng nói tim nàng có vấn đề, bọn họ bốc thuốc cho nàng uống bao nhiêu năm mà vẫn không khỏi, điều này khiến hắn vô cùng tức giận.

Hôm nay nghe nói có một đại phu vừa đến đã đắc tội với Châu phu nhân, hắn dĩ nhiên rất muốn mời người đó về. Theo như kinh nghiệm của hắn, những đại phu không lúc nào không khoe khoang về tài năng của mình, và chẩn bệnh cũng rất đúng. Còn Sư Thanh Huyền chỉ nói bằng miệng, còn chưa bắt mạch cho Châu phu nhân liền ra quyết định bà ta bị bệnh, đúng là một kẻ điên.

Tuy nhiên, y có là kẻ điên hay không? Mới sáng sớm hôm nay, Châu phu nhân lại cho mời thêm rất nhiều đại phu đến chẩn bệnh cho bà ta. Sau khi bắt mạch, bốc thuốc, bọn họ lại nói điều y hệt điều mà Sư Thanh Huyền nói, chứng tỏ y không phải kẻ điên.

Là Y Thần sống!

Trước nay đám đại phu không ngừng hứa này hứa nọ, nói rằng Y Y sẽ khỏi. Vậy mà bao nhiêu than thuốc, trải qua bao nhiêu năm đau đớn dằn vặt, cuối cùng nàng vẫn không khỏi bệnh. Hoá ra là vì căn bệnh này vốn dĩ không thể chữa khỏi như lời Sư Thanh Huyền.

Tên to con thở dài: "Được, không chữa được vậy phải phòng! Phòng bằng cách nào?"

Sư Thanh Huyền lẩm bẩm: "Phải chi bây giờ có ECG* thì tốt biết mấy!"

[Song Huyền] THIÊN ĐỊNH DUYÊN. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ