Chương 14: Án quái thai (tam).

491 41 4
                                    

Phu nhân nằm trên chiếc giường vô cùng êm ấm, nhẹ nhàng mở mắt ra. Bụng dưới có hơi ê ẩm, có lẽ là vì vừa sinh xong, không thể dễ dàng di chuyển. Nàng lấy hết sức bình sinh, cố đặt tay lên bụng, kiểm tra xem hài tử thế nào.

Khi chắc chắn hài tử không còn trong bụng mình, nàng nhẹ nhàng xoay đầu, nhìn nơi này là nơi nào. Tuy vẫn còn trong đạo quán, nhưng chất liệu khăn nệm thế này thì quá êm ấm, không hề khó chịu như nàng từng nằm lúc lâm bồn.

Nhìn thấy một nam nhân khuôn mặt trắng bệt không một huyết sắc, nhưng lại anh tuấn lạ thường, nàng cố ngồi dậy vì nghĩ đó là ân nhân của mình. Nhưng mọi sức lực của nàng đều như viên đá ném xuống mặt nước, mãi không thể được như ý.

Hạ Huyền thấy người có phản ứng vội đứng dậy ra ngoài. Nhìn thấy Sư Thanh Huyền ngủ gục trên bàn khó khăn như vậy, Hạ Huyền không nhịn được, cúi xuống hôn lên đôi môi hồng đào của y.

Đúng lúc này Hoa Y Na đi vào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt nàng trợn tròn mắt, nhẹ nhàng ra đóng cửa ra ngoài. Tâm nàng không thể lặng, cố kìm nén vui sướng với tài liệu mới, hi hi ha ha rời khỏi căn phòng.

Sư Thanh Huyền bị hôn đến bừng bỉnh, tuy chỉ là đụng phải môi mềm, song vẫn không thể khiến y ngưng nghĩ về đêm hôm trước. Y mở to hai mắt, đập vào mắt y là khuôn mặt anh tuấn của Hạ Huyền.

Giống như không chịu nổi, y lỡ tay đẩy ngã Hạ Huyền. Hạ Huyền bị y đẩy đến mức ngã chổng vó, hai mắt chớp chớp tỏ vẻ bất ngờ, ý cười lại không như vậy. Hắn cong môi, nhìn Sư Thanh Huyền bằng đôi mắt mong đợi.

Hạ Huyền nghiêng đầu, giọng nũng nịu: "Thanh Huyền, ta đau!"

Da gà da vịt Sư Thanh Huyền rợn lên: "Hạ huynh!"

Nhìn thấy dáng vẻ "nhõng nhẽo" của hắn, Sư Thanh Huyền kìm lòng không đặng, đứng khỏi ghế, đến gần đỡ hắn dậy. Nhưng vừa nắm lấy tay hắn, Hạ Huyền đã lập tức kéo y xuống, giấu khuôn mặt y trong lồng ngực ấm nóng.

Cách ba lớp áo và một tầng da thịt, Sư Thanh Huyền tuy không thể nghe thấy nhịp tim của hắn, quỷ vốn không có tim. Nhưng hơi thở gấp rút của Hạ Huyền lại phảng phất bên tai y, khiến y dần hiểu rõ tình ý của hắn.

Hai người họ đã trải qua rất nhiều chông gai, thành thật thì cũng không nhiều lắm, chỉ mới có một lần chông gai thôi. Tuy nhiên, chuyện này vô cùng hệ trọng, liên quan đến một nhà bốn mạng người của Hạ Huyền và cái đầu của ca ca y- Sư Vô Độ.

Nếu nói có thể nhìn thấy hạnh phúc trước mắt cũng không thể, vì khoảng cách năm mạng người kia quá lớn, y lại nợ hắn cuộc sống này. Sư Thanh Huyền luôn cảm thấy tự hổ thẹn với bản thân, không thể giúp gì được cho ai, lại còn chiếm đi mệnh cách của Hạ Huyền.

Tìm được hạnh phúc đã rất khó, khoảng cách này lại càng khiến nó thêm xa hơn. Giống như hai đừng thẳng chỉ giao nhau ở một điểm, đã từng cùng nhau lên núi đao, xuống biển lửa, đến cuối cùng cũng chỉ là quá khứ xa vời không với tới.

Sư Thanh Huyền ấp úng: "Hạ, Hạ huynh!?"

Hạ Huyền siết chặt tay hơn, ép y nép vào lòng mình: "Đừng quấy, để ta ôm một chút!"

[Song Huyền] THIÊN ĐỊNH DUYÊN. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ