Trợ lý hỏi : "Vậy... Manoban tổng, còn anh ?"
"Tôi..." Lisa nâng lên mí mắt, nhìn trợ lý vừa đi qua phòng bệnh trên lầu hai, nói : "Ở lại."
Cô Park ở trong phòng bệnh, Manoban tổng ở trong xe, xem như là chờ đến khi cô Park xuất viện, anh cũng không thể đến gần cô, cần gì chứ !
Trợ lý biết, đây không phải là chức trách của mình, nhưng chần chừ một chút, vẫn không nhịn được mở miệng khuyên : "Manoban tổng, anh nên trở về khách sạn nghỉ ngơi đi, tối hôm qua anh ở bệnh viện suốt một đêm cũng không ngủ, hôm nay lại thức tiếp, cứ tiếp tục như vậy, bản thân cũng sẽ mệt mỏi."
Mệt mỏi... Tầm mắt Lisa vẫn dừng ở trên cửa sổ phòng bệnh của Chaeyoung , ánh đèn sáng bên trong, mơ hồ còn có thể thấy thoáng qua hình ảnh trên cửa sổ, giống như anh nghe thấy điều gì buồn cười, không nhịn được cười khẽ một tiếng, sau đó mở miệng nói : "Không đâu, tôi đã thành thói quen."
Có lẽ là do hoàn cảnh sống từ nhỏ đến giờ, tính tình Lisa có rất nhiều chỗ thiếu sót, hướng nội, ít nói, lạnh nhạt, không hợp chỗ đông người, làm cho người khác rất khó tiếp xúc, tiếp xúc được thì cũng mệt mỏi, dần dần, anh cũng giấu nhiều chuyện trong bụng của mình, nhưng mà lúc này, Lisa cảm thấy đáy lòng cực kỳ khó chịu, là cảm giác khó chịu không cách nào trút ra được, thúc đẩy anh lần đầu tiên trong đời, tâm sự với trợ lý của mình :”Cậu cũng không biết, tôi ngồi ở trong xe một mình, giống như bây giờ, chờ cô ấy không biết bao nhiêu lần."
Đúng vậy, số lần trải qua, nhiều đến mức anh cũng đếm không hết.
Còn trẻ, bởi vì nghèo khó, bởi vì không thể cho cô hạnh phúc, anh không dám theo đuổi cô, có lúc suy nghĩ quá nặng, một mình len lén đứng ở dưới ký túc xá của cô, vừa đứng thật lâu, chờ cô xuất hiện, cũng không phải là mỗi lần cũng có thể may mắn thấy cô, bởi vì đôi lúc cô ở trường.
Sau đó anh và cô mất liên lạc, anh bận rộn quay phim, thời gian ở Seoul rất ít, nhưng chỉ cần trở lại, cũng sẽ chạy đến nhà họ Bae, có lúc chờ từ trưa đến trời tối, có lúc từ trời tối đến sáng, cũng có lúc từ trời sáng đến trời sáng, không vì sao, chỉ vì anh có thể nhìn từ xa, dù là một bóng lưng, cũng tốt.
Thậm chí đến sinh nhật của anh, một câu chúc mừng sinh nhật cũng không có, anh ở nơi xa lạ rất cô đơn, cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là rất muốn rất muốn thấy cô, sau đó ngồi máy bay, ngàn dặm xa xôi trở về Seoul, chỉ tiếc, cuối cùng vẫn là buồn bã rời đi.
Cho nên, đã là thói quen, cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi, thậm chí đã rất lâu rồi, cảm thấy chỉ có như vậy, trong lòng mới có thể kiên định.
Trợ lý chưa bao giờ nói chuyện với Lisa như vậy, cho nên có chút không biết nên nói tiếp thế nào, qua hồi lâu, anh mới mở miệng nói : "Manoban tổng, tại sao anh không theo đuổi cô Park chứ ? Thật ra thì, anh có thể cạnh tranh công bằng với cậu Kim."
"Cạnh tranh công bằng ?" Lisa lặp lại bốn chữ này một lần, vẻ mặt trở nên có chút hoảng hốt, thời gian một năm kia, mẹ anh đã quỳ gối trước cửa nhà họ Kim cầu xin anh cứu một mạng, anh đã đánh mất cơ hội cạnh tranh với Kim Jisoo .
Quan trọng hơn là... Lalisa nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng nói : "Dù mẹ cậu ta đối xử với tôi thế nào, đều là chuyện của mẹ cậu ta, trên thế giới này, cậu ta là người thân duy nhất."