Cô nằm trên giường thật lâu, mới ẩn ẩn cảm giác được đầu mình có đau đớn kịch liệt truyền đến.
Cô muốn nâng tay lên theo bản năng, đi ấn nhấn đầu mình một cái, lại phát hiện trên cổ tay của mình truyền đến một lực kéo mạnh, cô đảo tròn mắt, nhìn thấy bản thân đang truyền nước.
Chaeyoung có chút tỉnh tỉnh , vì sao cô phải truyền nước ?
Sau đó cô lại nhìn xung quanh một vòng quan sát hoàn cảnh, lúc này mới ý thức được bản thân ở trong bệnh viện.
Chaeyoung cau mi lại, lúc vừa định suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên có âm thanh kích động truyền đến bên tai của cô : "Tỉnh ! Bênh nhân phòng 101 rốt cục tỉnh lại !"
Ngay sau đó có một cô y tá mặc đồng phục màu hồng, chạy tới bên giường của cô : "Park tiểu thư, cô rốt cục tỉnh ?"
Theo sau lời nói của cô gái, cửa phòng bệnh bị người đẩy mạnh ra.
"Chaegie !"
"Chaegie , tỉnh ?"
Có lưỡng đạo âm thanh kinh hỉ quen thuộc truyền vào trong tai Chaeyoung trước, ngay sau đó trước mặt cô, hiện ra khuôn mặt mẹ Bae và Jisoo , phía sau bọn họ, có vài bác sĩ, vây quanh cô bắt đầu các loại kiểm tra.
Qua rất lâu sau, bác sĩ tháo khẩu trang xuống, chỉ vào mẹ Kiều, hỏi Chaeyoung : "Cô biết bà ấy là ai không ?"
Cô làm sao có khả năng sẽ không biết thím a...... Chaeyoung quái dị liếc mắt nhìn bác sĩ một cái, mở miệng hô một tiếng "Thím", sau đó phát hiện âm thanh của chính mình suy yếu vô lực.
"Vậy còn anh ta ?" Bác sĩ lại chỉ vào Kim Jisoo .
"...... Anh Jisoo."
Bác sĩ vừa lòng gật đầu một cái, nói với Jisoo và mẹ Bae : "Trí nhớ của Park tiểu thư không có vấn đề gì, huyết áp và nhịp tim cũng đều bình thường, có thể là do lúc rơi xuống va chạm mạnh, não bị chấn động nghiêm trọng, thời gian hôn mê lâu, nhưng mà bây giờ đã tỉnh lại sẽ không có chuyện gì lớn, nằm viện dưỡng bệnh một thời gian là có thể xuất viện."
Đợi đến khi bác sĩ rời đi, mẹ Bae liền đi tới bên giường, cầm tay Chaeyoung , hốc mắt bỗng dưng đỏ lên : "Chaegie , cháu xem như đã tỉnh ? Cháu sắp hù chết thím ."
"Cháu không sao." Chaeyoung nhỏ giọng trấn an mẹ Bae một chút, sau đó mạnh mẽ nghĩ đến buổi tối mình còn hẹn Lisa ăn cơm, vì thế liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái, nhìn thấy sắc trời đã đen, thoáng có chút cấp bách hỏi : "Hiện tại mấy giờ ?"
Jisoo nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian : "Đã 8 giờ ."
Đã trễ thế này ? Chaeyoung liền mạnh từ trên giường đứng lên, bởi vì lực đạo rất mạnh, làm cho đầu của cô có chút choáng váng, trước mắt tối sầm, suýt nữa lại ngất đi.
Jisoo vội vàng vươn tay đỡ cô, đặt cô lại lên trên giường : "Chaegie , em vừa tỉnh lại, không thể lộn xộn."
"Không được a...... Em hẹn với một người buổi tối ăn cơm ."
Mẹ Bae tiếp nói : "Cháu hẹn người ta ăn cơm ngày đó ? Cháu đã hôn mê bốn ngày bốn đêm rồi."
Bốn ngày bốn đêm ? Đáy lòng Chaeyoung lộp bộp một chút, sờ sờ bên gối theo bản năng : "Di động của cháu đâu ?"
"Di động có lẽ ở nhà của anh, có chuyện gì chờ em tốt hơn một chút rồi nói sau, ngày mai lúc anh về nhà sẽ mang tới đây cho em."
Mẹ Bae phụ họa Jisoo khuyên : "Phải đó, Chaegie , cháu vừa tỉnh lại, không nên vận động, nhanh lên nghỉ ngơi thật tốt."
Chaeyoung muốn mượn di động của Jisoo một chút, nhưng mà nghĩ đến anh ấy và Lisa vì chuyện của Kim thị huyên náo thành không thoải mái như vậy, cuối cùng không có lên tiếng.