Năm 11 tuổi kia, anh mất đi mẹ, được quản gia mang về Kim gia ăn lễ mừng năm mới, Lee Yoona , Kim Jong Un , bao gồm cả người hầu, chưa nhìn anh lấy một con mắt, duy nhất chỉ có Kim Jisoo , lấy đồ chơi của bản thân cậu ra, chia sẻ cho anh cùng nhau chơi, tính tình anh lạnh lùng, không để ý tới Kim Jisoo , nhưng mà Jisoo lại căn bản không để ý đến sự lãnh đạm của anh, vẫn cười không ngừng tìm anh nói chuyện tán gẫu.
Vào đêm khuya lúc tiếng chuông vang lên, Jisoo nhận thật nhiều phong lì xì, bên trong có rất nhiều tiền mặt màu đỏ, mỗi một phong lì xì đều nhiều hơn rất nhiều so với di sản mà mẹ để lại cho anh.
Nhưng mà anh không có.
Kim Jisoo ném những phong tiền lì xì vào trong thùng rác ngay cạnh đó, nói một câu, cho tới bây giờ, anh vẫn khắc sâu vào trong tim : Anh của tôi không có, tôi cũng không cần !
Chính là ở thời khắc đó, anh nhận định người em trai Kim Jisoo này.
Trong khoảnh khắc này, trợ lý cảm thấy bản thân tựa hồ có chút không hiểu Lalisa .
Lời nói không tốt, vẻ mặt vĩnh viễn đều là lạnh lùng thản nhiên , thoạt nhìn giống như đang không vui, người đàn ông cũng sẽ không bi thương, người đàn ông đối với hết thảy mọi thứ trên thế gian này đều không có hứng thú, người đàn ông nói chuyện vô cùng bén nhọn cũng là người rất khó tiếp cận, nhưng ở sâu trong nội tâm phẩm chất lại mềm mại như vậy.
Người khác đối tốt với anh một chút, anh sẽ khắc sâu ghi tạc trong lòng, sau đó thà rằng làm tổn thương tới bản thân, cũng không nguyện ý đi tổn thương người đó một chút.
Anh biết Kim tiên sinh thích Park tiểu thư, cho nên anh mới từ bỏ cơ hội cùng cậu ta tranh đoạt.
Bởi vì anh sợ tổn thương tới cậu ta.
Cho nên anh mới một mình, yên lặng chịu thống khổ và mất mát.
Trợ lý cảm thấy trong cổ họng như bị chặn lại, đặc biệt khó chịu, thật lâu sau, anh mới mở miệng nói :“Nhưng mà, Manoban tổng tương lai đường còn rất dài, anh không thể chỉ vì một người mà làm như vậy ? Kỳ thật, anh có thể thử đi thích cô gái khác......”
Vốn là, anh có thể thử đi thích cô gái khác, có lẽ thích khác cô gái , anh sẽ không cần thống khổ như vậy.
Âm thanh mở miệng của Lisa , mang theo một tia bất đắc dĩ thống khổ :“Nhưng mà, cô gái khác...... Cũng không phải là Park Chaeyoung .”
Trong nháy mắt, trợ lý không nói gì mà chống đỡ.
Bên trong xe lại lâm vào một mảnh im lặng, không biết qua bao lâu, Lisa lại lên tiếng, thúc giục trợ lý trở về khách sạn nghỉ ngơi, trợ lý nhìn Lisa , gật đầu, rời đi.
Lisa hạ cửa kính xe xuống, sờ soạng châm một điếu thuốc, sương khói lượn lờ bên trong, anh nhìn chằm chằm phòng bệnh của Chaeyoung , mặt mày hiện lên đau thương.
Rõ ràng cái cô gái kia, ngay ở trước mặt anh khoảng cách cùng lắm là hơn mười thước, nhưng mà anh lại không thể đi qua.
Giống như anh và cô mấy năm nay, anh vươn tay là có thể động vào cô, nhưng mà vươn tay thế nào cũng không thể động vào cô.
Anh và cô trong lúc đó, chỉ có một khoảng cách, nhưng mà mặc cho anh làm như thế nào, đều không thể vượt qua khoảng cách đó.
-
Ngày hôm qua truyền hai lần dịch, sáng nay lại truyền một lần, cho nên hôm nay mãi cho đến mười giờ đêm, Chaeyoung mới truyền dịch.
Tối hôm qua Jisoo chăm sóc cô cả đêm, cho nên hôm nay buổi tối anh cùng Lee Yoona trở về khách sạn, Irene cùng thím ở lại trong bệnh viện chăm sóc cô.
Chaeyoung còn phát sốt một chút, nhưng mà tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, cô sợ buổi tối nhàm chán, nên lúc trước khi Jisoo đi, lấy điện thoại của anh chơi.
Buổi chiều, Jisoo cho người ta giúp chiếc giường trong phòng bệnh nâng cao một chút, lúc mười một giờ rưỡi, Irene muốn uống một chút gì đó, chạy ra cửa hàng tiện lợi, mà thím lại nằm ở một chiếc giường bệnh khác, đã bắt đầu ngủ gật.