D - 18

249 13 0
                                    

Ngày thứ mười tám

Hôm nay, trong lúc đi điều trị cho bệnh nhân của mình, tôi nhìn thấy một em gái đang nằm đó lặng lẽ rơi nước mắt.

Tôi chủ động nói chuyện với em, sau đó nghe em kể rằng ngày mai là ngày thi đại học. Tôi chợt nhận ra ngày tháng đã trôi qua nhanh đến vậy, số người vẫn cứ ngày một tăng, bất cứ độ tuổi nào hay giới tính nào cũng đều có thể bị nhiễm bệnh, chẳng ngoại trừ một ai.

Em nói rằng cả một lớp của em phải có đến mmoojt nửa số bạn đều nhiễm bệnh, có người đã khỏi, có người đã ra đi, vĩnh viễn không bao giờ đặt chân được vào cánh cửa đại học mà các em hằng mơ ước.

Em là người phát bệnh muộn. Một tháng trước khi thi đại học, lớp em bắt đầu có người bị nhiễm bệnh phải vào bệnh viện. Em ôm tâm lý may mắn, chỉ hy vọng mình không sao, cho đến hai tuần trước em bắt đầu có các triệu chứng điển hình của bệnh cảm cúm. Em khóc và nói rằng em rất sợ, nhưng điều khiến em sợ hãi hơn hết thảy là công sức ôn tập của mình chỉ vì một căn bệnh mà đổ sông đổ biển, em sợ hãi mỗi khi nghĩ đến việc mình không thể thi đại học, lại phải chờ đợi thêm một năm dài đằng đẵng miệt mài cày cuốc, mang theo áp lực đè nặng trên vai.

Vì thế cho nên em không nói.

Em giấu bố mẹ làm việc quần quật suốt một ngày dài không có thời gian quan tâm đến em, cho đến khi em ngất lịm đi ở trong nhà và được mang đến bệnh viện xét nghiệm.

Cả nhà em đều bị nhiễm virus.

Tôi nghe em giãi bày, chờ cho đến khi câu chuyện kết thúc cũng không phán định đúng sai.

Dù thế nào, hiện giờ em vẫn đang nằm đây với bệnh tình biến đổi thất thường, và ngày mai vẫn là ngày thi đại học.

Những học sinh khỏi bệnh kịp thời là may mắn, những học sinh trễ hẹn với kì thi trọng đại vẫn có thể thi lại, nhưng có những học sinh không qua khỏi, đã để lại tiếc nuối cả một đời của mình, chẳng còn tuổi trẻ để mà phí hoài nữa rồi.

______________________

Hắn bộc lộ bằng chất giọng trầm ấm du dương của mình, từng câu từng chữ đều rõ ràng, truyền thẳng vào tai anh.

"Là nhiệt huyết."

"Nhiệt huyết của anh khiến tôi ngưỡng mộ..."

"... cũng khiến trái tim tôi rung động."

Phác Xán Liệt trông thấy Biên Bá Hiền đang ngây ngốc quan sát mình, cảm thấy có chút xấu hổ, vành tai trong bóng tối lặng lẽ đỏ lên. Thế nhưng hắn không hề có ý định dừng lại, tiếp tục với câu chuyện của mình.

"Bác sĩ Biên, chắc hẳn anh cũng biết tôi trước đó làm lính đặc chủng rồi..."

Biên Bá Hiền gật đầu, ánh mắt tựa như tiếp thêm tự tin để Phác Xán Liệt tâm sự.

"Năm hai mươi tuổi tôi được gia nhập tiểu đội của đội trưởng, mang trong mình khát khao cháy bỏng được tham gia nhiệm vụ để bảo vệ quốc gia, cứu lấy mọi người, muốn thỏa mãn ước mơ từ khi còn bé của mình."

[Fanfic/ChanBaek] Đại dịch toàn cầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ