Thấy điêu gì đó không ổn,tôi lo lắng hỏi Menna,tay tôi đã chủ động rút ra khỏi bàn tay mạnh mẽ của cậu ta:
"Cậu sao thế?Có gì không ổn à?"
Nhưng nó không nhìn tôi,mắt nó cứ nhìn đăm đăm vào khoảng trống sau tôi.Khuôn mặt thoáng một nét buồn.Tôi lay vai nó."Menna..."
Tức thì,Menna nhanh chóng hướng ánh mắt về người đối diện nó là tôi.
"À...Kh...Không có gì"-Dứt lời,nó gạt tay tôi ra thật nhẽ,cúi đầu xuống đi tới bên Yase.Nó mất hết cả nhiệt huyết,sức sống lúc sáng.
Đầu óc tôi vẫn mông lung,mập mờ.Rốt cuộc trong đầu nó vừa xuất hiện ý nghĩ gì vậy?
Chơi cho đã đời rồi,cả bốn đứa chui vào một quán McDonald gần công viên Fusue.Ra khỏi công viên,tôi cảm thấy mình vừa trút bỏ được một gánh nặng.Cả người được tiếp thêm sinh khí.
--------------------------------------------
Mỗi người tự gọi cho mình một suất ăn.Không khí bỗng dưng trở nên nặng nề.Chẳng ai mở lời,dường như tất cả đều đã thấy biểu hiện của Menna.Nhưng không ai hiểu lí do vì sao.Bây giờ mà nói thì lại càng gượng gạo,khó xử.Giữa bốn chúng tôi chỉ có những tiếng dao nĩa va leng keng xen vào nhau.
Không biết đã bao nhiêu lần Yase ngó sang nhìn Menna nãy giờ vẫn cúi gằm mặt xuống đĩa thức ăn,với khuôn mặt lo lắng.Cậu ấy định mở lời,nhưng thấy thái độ của Menna lại thôi.
Chúng tôi đứng dậy,bước ra bên ngoài phố.Tôi nhìn đồng hồ.6h15 chiều.Phố xá giờ này nhộn nhịp hẳn,một sự sống căng tràn lan toả khắp con phố.
Trong tiếng xe cộ inh ỏi đó,Yase lấy hết sức mà nói át đi:"Chúng ta về thôi!"
Tôi khẽ gật đầu.Menna thì lặng thinh đi bên cạnh cậu ấy.
Cả bốn đứa chia tay nhau ngay khi tới nhà ga.Mỗi đứa một hướng.Phải cố gắng lắm mới có thể chào nhau thật tự nhiên như vậy,khi tâm trạng Menna vẫn không tốt lên.Quay người đi tới tàu,tôi bước từng bước thong thả.
"Tàu số 4 sắp chuyển bánh,yêu cầu quý khách lên xe"-Tôi tới trước cửa tàu ngay khi âm thanh đó vang lên.
Tôi bước lên tàu,cố tìm được chỗ ngồi cho mình,hay ít nhât là một vị trí để vịn.Giờ này là giờ mọi người đi chơi cuối tuần trở về nhà,mong ngoang bữa cơm gia đình nóng hổi.Tôi tìm được một ghế sát cửa sổ.Vừa đặt người xuống thì tàu chuyển bánh.
Tôi nhanh chóng thả hồn theo hình ảnh nhà ga dần dần bị bỏ lại đằng sau bên ngoài cửa kính.Tàu ra gần tới cổng thì mắt tôi lướt qua bóng hình quen thuộc,chỉ lướt qua thôi mà làm tim tôi đau nhói.Bởi đó...không thể nhầm được...Là Tou...Tou...Với một cô gái...
Đó lại chính là cô gái đã cùng đi với cậu ấy vào quán nhà tôi!
Mặc dù biết là mình chưa thể chắc chắn...Có thể là người giống người..Có thể người tôi nhìn thấy cũng giống Tou,cũng có một cô bạn gái tóc nâu xinh đẹp...
Tôi tự an ủi mình.Nhưng cứ nghĩ lại hình bóng xoẹt qua tầm mắt,tôi lại đau nhói.Dường như có hàng trăm bàn tay bóp nghẹt trái tim tôi lại.Một trái tim còn chưa kịp ngấm cái cảm giác ấm áp khi tay tôi nằm gọn trong tay cậu ấy.Rõ ràng là chỉ có tôi thấy hồi hộp thôi nhỉ...

BẠN ĐANG ĐỌC
Trắng
RomanceTuổi học trò đầu đời luôn là tình cảm đẹp nhất,tinh khôi nhất.Đó là những rung cảm đầu đời trong mỗi người,là những trải nghiệm đầu tiên mà sâu sắc nhất về hạnh phúc,đau khổ,nhớ nhung.Tất cả có lẽ chỉ như thoáng qua nhưng là bước đệm lớn để ta tiến...