#12

414 15 2
                                    

Tôi sững sờ.Bất giác,bao nhiêu điều muốn kể hết ra lại tuôn trào cùng một thứ cảm xúc như là...nhớ vỡ tung ra.Không biết từ lúc nào,tôi đã gọi tên cậu:

"Tou..."

Cậu ấy không còn mặc chiếc áo khoác hoodie màu rêu nữa.Thay vào đó là chiếc sơ mi đồng phục trắng,là phẳng lì,nổi bật trên đó là cái cà vạt đen thắt chỉnh tề.Tou đứng dựa lưng vào tường,hai tay khoanh lại.Cậu ấy là người vừa lên tiếng với tôi nhưng cứ như không phải,mắt cậu ấy nhìn đi đâu xa lắm,ở đằng sau màn mưa kia.
Tôi nhận ra mình vừa lỡ miệng,liền nhanh chóng quay đi,lúi húi bật chiếc ô ra,chỉ mong rời khỏi đây.

Cái ô chết tiệt này,sao nó không chịu bật ra chứ?Tôi thầm rủa cái ô cũ rích này,tay tôi vẫn cố đè hết sức để bật ra.Đang lúc thở dài,định tiếp tục cố gắng,bỗng từ sau một bàn tay giật nhẹ chiếc ô khỏi tôi.

"Sao mà vô dụng thế này?"

Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng nói đó.Nhưng còn ngạc nhiên hơn khi đó là Yase!

"C...c...cậu chưa về à!??"-Tôi hơi cao giọng hỏi.

Yase nhếch mép nở một nụ cười.Cậu ta trả lời tôi:

"Tất nhiên rồi,tôi không mang ô thì sao về được.Nên tôi đợi nô tì cậu mang đồ tiếp tế đến.Vậy mà lại đang lang thang ở đây!Cậu thích bị phạt chạy 10 vòng quanh trường không hả!?đồ nô tì vô dụng!"-Cậu ta nói như châm chọc,xong lại còn thêm một cái cốc đầu cho tôi nữa chứ.

"Ớ?Sao cậu lại cầm ô của tôi?"-Tôi ngớ người ra khi thấy Yase vừa mở ô của tôi ra và cầm nó luôn.

"Đi.Hôm nay tôi đặc cách đưa nô tì về 'chuồng'"-Cậu ta đáp lại với một nụ cười ma mãnh.

Tôi thở dài.Đành bước theo.Hai người chung một cái ô.Mưa vẫn xối xả bốn bề,nhưng tôi không còn thấy cô đơn nữa.

"Này!Đừng có giành phần!Chen lấn là tôi ném cậu đi đấy!"-Yase đe doạ làm tôi bước đi mà cũng căng thẳng.

Trước khi rời sảnh quá xa,tôi lén quay lại nhìn.Qua màn mưa mờ mờ ảo ảo.Cậu ấy không còn ở đó nữa.Một cách nhanh chóng,tôi hướng thẳng về phía trước.Mưa vẫn rơi lộp độp những hạt nặng trịch trên chiếc ô.

Đi được xa trường một quãng,tôi mở lời:

"Sao cậu về muộn thế?"

Cậu ta im lặng.Một lúc mới lên tiếng:

"Đã nói rồi mà.Tôi đợi nô tì đem ô đến.."

Tôi ngắt ngang,không cho cậu ta cơ hội nói thêm.Tôi đang thực sự nghiêm túc.Dường như có gì đó không ổn.

"Không.Ý tôi là tại sao cậu không về với Menna?"-Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt hơi sững sờ của Yase,nhấn mạnh vào hai chữ Menna.

Yase như bị nói trúng,liền lập tức tránh ánh mắt của tôi.Nhưng tôi vẫn kiên quyết muốn nghe câu trả lơi của cậu ta.Thấy vậy,Yase nói:

"Ừm...Cô ấy...Nói có việc bận"-Cậu ấy hơi ngập ngừng.

Tôi khẳng định chắc chắn:

TrắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ