#1

2.9K 39 5
                                    

Đó là vào một buổi trưa,đang lúc mọi người tụ tập ăn trưa,những món ăn lạ mắt và hấp dẫn giấu dưới lớp vải bọc bên ngoài cũng cuốn hút không kém.

Tôi lặng lẽ rời khỏi lớp,không ai để mắt tới sự vắng mặt,có lẽ là quá đỗi bình thường của tôi.Tôi, trong lớp,được gọi là con mọt phá sách.

Tôi hào hứng bước lên từng bậc thang dẫn thẳng tới phòng thư viện của trường.Rồi đi xuống tầng một khu nhà A,lướt qua khu vườn đang tắm trong bầu không khí im lặng bên ngoài này,sang tới khu nhà B.Lối đi vẫn như vậy,vẫn như cái ngày tôi đi tới thư viện định nghiền ngẫm cuốn Tình yêu Ngạn Hoa,nhưng hôm nay tôi có cảm giác một điều kì lạ sẽ xảy đến với mình.

Cánh cửa thư viện từ từ khép lại sau lưng.Tôi khẽ khàng,nhưng rất nhanh,tiến về những kệ sách xếp ngay ngắn.Đang là giờ ăn trưa nên trong phòng dường như chỉ còn tôi,với cô quản thư luôn bù đầu với công việc,và cả những cuốn sách đang vẫy gọi.

Tôi lấy ra cuốn truyện sẽ nghiền ngẫm hôm nay: Dải ngân màu tím.Tôi kí tên,đóng dấu rồi vừa đi về phía cái bàn gần nhất vừa mở trang truyện thứ nhất ra.

"Tớ thích cậu"

"Cảm ơn"

"Cậu nói cậu thích tớ đi"

"Hả?"

Mở đầu cuốn truyện là một loạt những lời lẽ trao qua trao lại của một cô gái cá tính,táo bạo,có vẻ không biết cách tỏ tình với con trai và một cậu bạn ngờ nghệch,lạnh nhạt,thờ ơ với chuyện tình cảm hết mức.

Tôi đang chuyển sang chương thứ 2,bỗng nghe tiếng ghế kêu kịch một tiếng gần đó.Có người vừa ngồi vào phía đối diện.

Một cậu con trai.

Tôi hơi tò mò,liền lén ngó nhìn người đang ngồi đối diện mình là ai,trông như thế nào.

Có vẻ như đó là một cậu con trai cao,dáng người mảnh khảnh,bộ đồng phục được giấu dưới tấm áo khoác màu rêu,cậu ta cúi đầu xuống đọc...hình như là quyển sách để trên đùi.Tóc mái rũ xuống,chiếc mũ áo ôm gần như trọn mái tóc cậu ta.Chỉ lộ lưa thưa vài sợi tóc mái.Cậu ta trông có vẻ là một người kín đáo,ít tiếp xúc.

Chỉ tò mò vậy thôi,rồi tôi trở lại với trang truyện của mình.

"Cậu ấy ôm lấy tôi,một cách chậm rãi..."

Tôi không thể tập trung nếu có người cứ ngồi đối diện mình như vậy.Hơn nữa lại là con trai nên quyết định chuyển sang chỗ khác.

Tôi vừa đứng lên thì bỗng nhiên cái đầu của cậu ta đổ uỳnh xuống mặt bàn.Tôi giật mình,phải cố lắm mới không hét toáng lên.

Sau đó,cậu ta im lặng,không phản ứng gì.Hình như cậu ta...

Ngủ!

Tôi quyết định không làm phiền người khác nữa,bèn đứng dậy,vòng qua cậu con trai ấy.Nhưng khi vừa toan đi khỏi,một bàn tay khẽ kéo cánh tay áo đã xắn gọn lên của tôi.Cùng lúc ấy một giọng nói trầm trầm vang lên:

"Đau."

Tôi trố mắt ra,không hiểu.

"Cái gì cơ?"-Tôi tự hỏi mình.

TrắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ