#15

446 11 13
                                    

Phải mất một lúc lâu sau tôi mới có thể định thần lại,bước ra khỏi thư viện.Tôi không biết nên nói cảm xúc này là thế nào,vừa muốn nhảy cẫng lên sung sướng,vừa muốn ngã khuỵu xuống bởi hai chân đang run quá độ.Đầu óc tôi vẫn không thể không dứt được đôi mắt xoáy sâu vào tôi vừa nãy.

Tiếng chuông vào lớp vang lên.Cuối cùng tôi cũng nhấc nổi chân lên mà chạy ào về lớp

Suốt cả buổi học Toán ấy,tôi để ý thấy hầu như không ai chú tâm tới những gì cô Murao đang..."độc thoại" trên bảng cả.Xung quanh tôi toàn là những tiếng rì rầm,tiếng khúc khích khi bàn về chủ đề: Giáng Sinh.Quả thực,ngày mai là 24 rồi,không ai còn tâm trí đâu mà nghe những phương trình nhạt nhẽo,khó nhớ đang được "giăng" đầy trên bảng kia.Tôi không có ai để bàn chuyện cùng,bình thường thì sẽ là Menna,nhưng tôi làm sao có thể bình tĩnh đối diện với một đứa con gái...vô tâm như cậu ta.Tuy là vậy,tôi cũng không thể nào tập trung được,bởi bây giờ đầu óc tôi đang bận nghĩ tới lời "hẹn"(cứ cho là thế vậy) vừa mơ hồ lại vừa thực của Tou,rồi lại đau đầu nghĩ ra một món quà hợp với cậu ấy,có lúc lại vẩn vơ tưởng tượng đủ mọi tình huống.Hôm nay tôi sẽ về phạt mình vì tội không nghe giảng sau,còn bây giờ phải cố hết sức tặng cho Tou một Giáng Sinh đáng nhớ nhất,có tôi trong đó.

Bất chợt,tôi sực nhớ ra tôi chỉ còn một tháng...để tạo một chỗ đứng trong cậu ấy.Cảm giác sắp rời xa người mình yêu thương cứ như những ngày cuối còn có thể sống trên Trái Đất này vậy.Để rồi khi họ đi thật rồi,ta mới nhận ra mình không còn ở trên hành tinh đó nữa,mà đang "sống tạm" ở một nơi không còn hình bóng đó nữa.Tới lúc ấy,ta mới thấy cuộc đời mình trống sẽ trống trải nhường nào.À không,không phải là trống trải,mà là ắp đầy bởi nỗi nhớ,nỗi luyến tiếc.Cậu ấy sắp rời khỏi nước Nhật,đơn giản hơn,chúng tôi sẽ bị chia cách.Chỉ còn một tháng.Nhỡ đâu khi trở về Tou sẽ chẳng còn nhớ tôi là ai,chẳng còn nhớ đứa con gái đã thích cậu ấy ngay từ lần gặp đầu tiên,đứa con gái luôn nỗ lực hết sức vì cậu ấy.

Từ lúc nào,tôi lại bị xâm chiếm bởi nỗi lo sợ,lòng tôi cứ bồn chồn.Tôi không muốn ngày đó một chút nào.Để quên đi điều đó,tôi lấy chiếc bút chì kim với một tờ giấy ra để lên danh sách những món quà mình sẽ tặng,và số tiền mình sẽ tiêu.Ngay lập tức,mọi lo âu tan biến,thay vào đó rất nhanh là sự hồi hộp,háo hức được bước trên con phố chăng đầy đèn Đỏ-xanh-vàng nhấp nháy,trên nền tuyết trắng xoá và đi vào từng cửa hàng rực rỡ ánh đèn,trang trí chi chít những quả châu,những bông tuyết.Ở trong mỗi cửa hàng,tôi sẽ được ngắm những món quà cuốn hút,được thiết kế công phu.Tôi thích nhất là Giáng Sinh,đúng hơn là những món quà Giáng Sinh được bày bán trên các kệ,trong các tủ kính,hoặc treo ngoài cửa hàng.Tôi thích sự hài hoà của màu xanh,đỏ,nâu,trắng của Giáng Sinh,chúng gợi cho tôi một sự ấm áp,dịu dàng.Và cuối cùng tôi đã lên được một danh sách cụt ngủn,đơn giản là vì tôi không có nhiều bạn:

★Yase-Khăn len-2000 yên
★Mẹ-Kẹp tóc-100 yên
★Chị-áo len- 2000 yên
★Tou-socola-500 yên

Số tiền cũng không quá khả năng của tôi lắm.Nếu xin mẹ "viện trợ" thì có lẽ sẽ đỡ hơn là tự kham hết.Tôi nhìn chăm chăm vào chữ "socola" mình vừa viết.Đó là quyết tâm của tôi.Mặc dù vừa là một đứa hậu đậu,chẳng biết nấu nướng,lại còn chưa bao giờ đạt điểm A môn nấu ăn.Dù vậy,tôi vẫn sẽ vì Tou tự làm đến cùng!

TrắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ