LVII

2.6K 236 32
                                    

Ngủ một giấc đến giờ cơm tối, Thạc Trân bị đói mà tỉnh ngủ. Có lẽ chuyện xảy ra buổi trưa đã làm cậu tiêu cơm nhanh chóng. Vươn người ngồi dậy rửa mặt, cảm giác có gì đó là lạ.

Ơ, lúc ngủ mình có đắp chăn sao? Lạ vậy nhỉ?

Xuống lầu đi vào bếp ý định là tìm cái gì đó ăn vặt chờ Thái Hanh về ăn cơm tối.

"Cháu ở đây rồi Kim thiếu đâu?" Dì Lưu bất ngờ bởi vì cậu nhóc hôm nay lại xuất hiện không tiếng động.

"Thái Hanh ở công ty ấy ạ" Bé ngoan Thạc Trân thật thà trả lời. Có thể một lúc nữa anh ấy mới về.

"Không phải cậu ấy đã về rồi sao?" Dì Lưu khó hiểu hỏi lại một lần nữa.

"Không có, cháu ngủ một mình trong phòng mà" còn gật đầu khẳng định chắc nịch.

"...." Chẳng lẽ Kim tổng rời đi đâu rồi, dì Lưu cảm giác hoang mang.

Thạc Trân nhìn sắc mặt dì Lưu đăm chiêu như vậy, dì ấy không thể nào nhẫm lẫn như vậy được.

Bèn hỏi dì Lưu làm sao nghĩ là có Kim tổng ở nhà. Nói ra mới biết, là do hôm nay không có nhiều việc nên Thái Hanh về sớm.

"Vậy cháu lên thư phòng nhìn xem anh ấy có ở đó hay không" Lời vừa nói chân đã tự chủ đi nhanh lên cầu thang.

"Cộc cộc"

"Vào đi"

Vậy là đúng như dì Lưu nói anh ấy đã trở về. Công ty không có việc, nhưng nhìn xem cái người đang nhìn chằm chằm vào tài liệu, chốc chốc ngước nhìn máy tính là sao đây.

Càng nhìn càng thấy điển trai. Thường nói, khi người đàn ông tập trung nghiêm túc làm việc là lúc họ quyến rũ nhất. Quả không sai.

Không biết lúc làm việc cậu có được hấp dẫn vậy không.

"Anh" Cái người này vậy mà từ Thạc Trân lúc bước vào đến giờ không nhìn cậu đến một lần.

"Hửm?" Vẫn không nhìn cậu

"Đã đến giờ ăn tối"

"Ừ, em xuống trước đi, không cần chờ tôi, nếu đói cứ ăn trước"

"...." Anh bạn nhỏ mang biết bao tâm tư gõ cửa hy vọng đúng như lời dì Lưu là có Kim tổng ở nhà, nhưng bây giờ nhìn xem đây là đang lơ cậu mà.

Nhìn ai đó đứng tần ngần ở kia, Thái Hanh khó hiểu, nghe không rõ sao "Còn chưa đi?"

Hít cái mũi chua chua, Thạc Thân thốt lên câu biết rồi, sau đó lủi thủi đi xuống nhà bếp. Hôm nay gặp bao nhiêu chuyện ủy khuất, còn chưa kịp tranh thủ ôm ôm một chút đã bị người xua đuổi.

Thạc Trân mi thất sủng rồi.

Nhìn anh bạn nhỏ mang bộ dạng buồn buồn đi xuống, dì Lưu đoán, vậy là người đã đi rồi sao.

Thật tàn nhẫn mà, có bao giờ nhóc Thạc Trân hưng phấn khi nghe Kim tổng đã về như thế đâu. Vậy mà về chưa được bao lâu lại ngay khi Thạc Trân ngủ đã đi rồi, bây giờ thì hay rồi, nhìn mặt nhóc Thạc Trân. Uầy

"Không sao, đói rồi thì ăn thôi. Hôm nay có làm mấy món con thích đây, ăn nhiều vào. Dạo này sắc mặt kém lắm biết không"

[TaeJin] Chầm Chậm Thích Nhau - HOÀNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ