Ngọc nhận xét về tình cảnh hiện tại sau khi Dũng bất lực đưa ra lời kết luận:
_ Tao thấy sao mình tiến thoái lưỡng nan quá ! Giờ nói cho ba má nó thì không khác gì làm lớn chuyện, mà không nói thì lại thấy nguy hiểm cho nó. Hay giờ mình chọn vài chuyện đơn giản dễ tiếp thu nói với nó, ví dụ như vụ đạo văn trên blog được không? Tao sẽ nhắn nó kiểu, "ê mày có người đạo văn chị dâu nè" , mà tao sợ tao nhắn vậy cái nó đi report người ta luôn 😊
Đăng Thư tuy thấy ý tưởng đó khả thi, nhưng hình như còn gì đó cân cấn:
_ Nhưng mà cái blog đó mình mò, nó đâu có nghĩ là mình biết.
_ Hình như hồi đó thằng Trí nó có share blog đó trên Xểm thì phải, tại tao nhớ tao có thấy qua tên đó một lần rồi, ý là lúc nó share chứ không phải thấy lúc mình kiếm ra – Ngọc nhớ khá đúng vì Trí quả thật đã từng khoe với đám bạn điều đó.
_ Ok vậy thì được, nhưng phải nói với nó là nhỏ này đạo chứ?
_ Nó bênh nhỏ đó chằm chằm vậy mày nghĩ nó có chịu nghe không... Để chắc ăn thì tao sẽ thăm dò Trí thử, coi nó có muốn tụi mình biết về blog của nhỏ đó không, nếu nó muốn giấu thì tao ngưng không nói nữa. Mà nghĩ lại tao lại muốn share bài trên blog nhỏ đó cho chính chủ hơn, để người ta biết nó đạo văn. Khi đó nếu người ta phốt thì tụi mình chỉ cần tag thằng Trí, done😉
_ Má cái blog này like với follow ít quá không biết người ta có chịu đếm xỉa không, có mấy bài mỗi mình thằng Trí like kìa.
_ Tao nghĩ bị đạo văn thì ai cũng khó chịu thôi, tụi mày thấy thế nào?
Đăng Thư đồng tình:
_ Tao thấy cũng được nhưng mà mày nhớ xài acc clone nha, mường tượng ra cả một tổ chức làm tao sợ :v
Dũng thì ngược lại:
_ Tao chỉ sợ mình nói cho thằng Trí biết nó lại áp lực rồi kiểu gì mai cũng muốn gặp con kia cho bằng được.
_ Vậy giờ sao...có đi report với page bên kia nữa không? – Ngọc bối rối
_ Nếu bây giờ mình đưa ra cho thằng Trí những cái kiểu vậy cũng bằng nghĩa với việc mình phải kể hết cho nó nghe luôn á!
_ Kể hết ?
_ Ừ, tại mục đích của việc này là muốn đưa ra những thứ cho Trí nó thấy con này không bình thường mà.
_ Giờ nói Trí, xong nó lại đi nói con đó, rồi con đó sẽ hỏi ai nói cho anh biết mấy cái này, sau đó mình tèo, Trí cũng tèo... mà tao lo cho nó quá, không dám để yên tiếp như vầy!!! – Ngọc hoang mang, đến nỗi nhắn tin cũng không bấm được cho đúng chữ phải sửa đi sửa lại.
Dũng phân tích là vậy, nhưng dĩ nhiên cũng không muốn ngồi yên chờ đợi định mệnh sắp đặt:
_ Nó kể mọi chuyện cho mình nghe với điều kiện bắt mình không được nói ai thì tao nghĩ nếu mình không muốn nó nói ai thì chắc nó cũng đồng ý thôi. Tao thấy hình như không còn cách nào khác , nói với ba má nó lại lớn chuyện đâm ra không hay.
Ngọc vui vẻ, nhẹ nhõm như giải thoát được một chút gánh nặng:
_ Ok vậy tao sẽ đi nhắn nó, đầu tiên nói là có chuyện liên quan đến chị dâu, rồi bắt nó hứa không được nói lại với chị dâu, nếu không sẽ làm chị dâu buồn. Kịch bản vậy nghe hợp lí chưa?

BẠN ĐANG ĐỌC
Đà Lạt : Hư và Thực
General FictionĐây không phải cuốn tiểu thuyết được viết dựa trên một câu chuyện có thật mà đây chính là sự thật về những gì đã diễn ra trong cuộc đời của một nhóm bạn học sinh Chuyên Lê Hồng Phong TP.HCM. Các nhân vật trong truyện có thể đã được...